Lăng Mạt Mạt nghe được hàm ý trong lời Lục Niệm Ca, cô không nhịn được có chút giận.
Chuyện cho tới bây giờ, anh dùng thân phận gì đứng ở trước mặt của cô, tới chỉ trích cô?
“Lục Niệm Ca, anh thật buồn cười, người gọi điện thoại cho tôi là ai, có quan hệ gì tới anh?” Giọng Lăng Mạt Mạt lạnh lùng, mang theo vài phần cười nhạo: “Tôi chưa bao giờ biết rằng, thì ra là Lục Niệm Ca, trí nhớ của anh lại kém cỏi như vậy, hoàn toàn quên mất bây giờ tình trạng gữa anh và tôi thế nào!”
“Quả thật là anh ta? Phải không? Lăng Mạt Mạt, có phải em đã dùng thân thể giao dịch gì với anh ta hay không?” Bất chợt Lục Niệm Ca hùng hổ dọa người nói ra một câu như vậy, anh ta nhìn cô, tay nắm thành quyền: “Lăng Mạt Mạt, tại sao em muốn chà đạp bản thân như vậy?”
Lăng Mạt Mạt cảm thấy đây là một câu nói buồn cười nhất mà mình nghe được, tại sao cô phải rơi vào hoàn cảnh như vậy, tại sao cô lại chà đạp mình như vậy, anh ta không biết sao?
Ban đầu ở đại học X, chuyện kia ầm ĩ xôn xao, làm sao anh ta có thể không biết?
“Tại sao tôi lại phải làm như vậy, anh có thể không biết sao?” Lăng Mạt Mạt từ từ quay đầu, nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, giọng điệu cực kỳ bén nhọn: “Lục Niệm Ca, lúc anh nói những lời này, chẳng lẽ anh không cảm thấy ghê tởm sao?” Lúc cô bị chỉ trách là người phụ nữ đi ra ngoài bán thân, anh ta không có xuất hiện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509900/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.