Theo lời Giản Thần Hi, nửa câu đầu vẫn coi như là hợp thể, về sau, rõ ràng giữa những câu chữ tràn ngập kim châm.
“Thật ra thì tôi cũng có ý tốt, tôi là người từng trãi, mặc dù đêm nay cô đoạt hết nổi bật, nhưng cũng đừng quá đắc ý.”
Từ trước đến nay Lăng Mạt Mạt cũng không phải đèn cạn dầu (kẻ dễ bắt nạt),từ lúc cô và Giản Thần Hi gặp lại đến giờ cũng không có đối đầu trực diện, hiện tại nghe được cô ta không nóng không lạnh châm biếm, cười lạnh như vậy, dĩ nhiên là không chút khách khí đáp trả: “Ngược lại tôi không nhọc Giản tiểu thư lo lắng, Giản tiểu thư nên quan tâm bản thân mình nhiều hơn đi, mọi người nói trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước vỡ tan trên bờ cát, Giản tiểu thư là sóng trước, cũng đừng để cho sóng sau đánh tan trên bờ cát.”
Giản Thần Hi không ngờ Lăng Mạt Mạt sạch sẽ lưu loát như vậy, hơi sững sốt, lập tức nụ cười trên mặt biến mất không còn, nhìn Lăng Mạt Mạt, lạnh lùng nói: “Nghe ý tứ trong lời nói của cô, cô đang tuyên chiến với tôi đó hả?”
“Lăng Mạt Mạt, chẳng lẽ cô cảm thấy hiện tại cô thua còn chưa đủ thảm hay sao?”
Dĩ nhiên Lăng Mạt Mạt biết Giản Thần Hi ám chỉ cái gì.
Việc học của cô, ca khúc của cô, tình yêu của cô đều bị cô ta đoạt mất, thua đến rối tinh rối mù!
Nhưng cô vẫn còn cuộc đời, vô số biến số, mặc dù trước mắt cô thua không còn lại gì, nhưng cũng không có nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509698/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.