+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Trình Lâm nghe là Tống Họa đến thì vẻ mặt lập tức tươi tắn trở lại, bà nói với quản gia: "Mau! Mau mời cô ấy vào!"
Tới rồi.
Cuối cùng Tống tiểu thư cũng tới rồi.
Bà biết là cô ấy sẽ không chạy mà.
Tâm trạng kích động lúc này của bà không thể miêu tả được bằng lời.
Thượng Quan Nghênh Nghênh còn tưởng là mình nghe nhầm, cô ngưng thút thít, nhìn về hướng cửa.
Giây tiếp theo, bóng dáng mảnh khảnh từ phía cửa đi vào.
Mái tóc dài buông xõa, mặt không phấn son, mộc mạc lại xinh đẹp đến rung động lòng người.
""Tống tiểu thư." Thượng Quan Nghênh Nghênh gọi.
Tống Họa xách hòm thuốc chầm chậm đi tới, "Thật sự xin lỗi, tôi gặp chút chuyện trên đường, để mọi người đợi lâu rồi."
Bà Trình nhìn về hướng người vừa lên tiếng.
Vừa nhìn một cái bà liền ngẩn ra, bất giác liên tưởng tới một bài thơ.
Phương Bắc có giai nhân, đẹp tuyệt trần nhưng cô độc, ngoảnh một lần nghiêng thành, ngoảnh hai lần nghiêng nước.
Bà Trình không ngờ Tống tiểu thư trong lời đồn lại xinh đẹp tới nước này.
Dù là minh tinh điện ảnh cũng không có dung mạo và khí chất như cô ấy.
Nhìn thấy Tống Họa, Thượng Quan Chính cũng ngẩn ra.
Không phải Tống Họa chạy rồi sao?
Sao cô ta còn dám đến?
Không lẽ cô ta chắc chắn mình có thể khôi phục dung mạo cho Nghênh Nghênh?
Trình Lâm đi tới bên cạnh Tống Họa, cười nói: "Không sao. Cô không gặp phiền phức gì chứ?"
"Đã giải quyết rồi."
"Vậy thì tốt." Trình Lâm lại nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-the-ga-at-chu-bai-song-lai/436258/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.