Nếu cứ để mặc cho Tống Họa tiếp tục theo học ở Bắc Kiều, Tống Bảo Nghi nhất định sẽ bị xấu mặt.
Cho nên.
Nhất định phải cho Tống Họa thôi học!
Mã Vi Vi chưa bao giờ gặp cặp ba mẹ nào như vậy, "Xin lỗi! Hai vị không có quyền cho Tống Họa thôi học đâu."
Chu Lôi cau mày nói: "Chúng tôi là ba mẹ nó, chúng tôi không có quyền thì ai có quyền?"
"Tống Họa đã đủ mười tám tuổi, không ai có thể làm chủ được cuộc đời của em ấy."
Tống Đại Long híp mắt nhìn Mã Vi Vi, "Cô Mã đây là không muốn nể mặt Tống Đại Long tôi sao?"
Câu nói này, ít nhiều cũng có ý uy hiếp.
Nhà họ Tống là nhà giàu hiển hách ở thành phố Giang.
Chỉ cần là người sáng mắt thì sẽ không vì một đứa gian lận mà đi đắc tội người.
Tống Đại Long vốn cho rằng ông nói câu đó thì Mã Vi Vi sẽ thuận theo bậc thang mà xuống, ngờ đâu Mã Vi Vi lại trực tiếp làm động tác 'mời', "Ông Tống, bà Tống, cửa ở bên đó, đi thong thả!"
Tống Đại Long cau mày.
Chu Lôi vừa há miệng muốn nói gì đó, Tống Đại Long đã mở miệng: "Đi."
Tranh luận với một giáo viên, thật sự rất mất thân phận hào môn!
Chu Lôi theo chân Tống Đại Long, không nói thêm cái gì.
Ra ngoài, vừa lên xe Chu Lôi liền mắng: "Hừ! Cái thứ gì! Không phải chỉ là một giáo viên quèn thôi sao? Cho rằng bản thân mình là ai chứ!"
Làm phu nhân hào môn bao nhiêu năm, ai gặp bà mà không khách khách khí khí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-the-ga-at-chu-bai-song-lai/436248/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.