Tư Thần nghe Sở Nghiễm Ngọc tràn đầy phấn khởi kể ra giấc mơ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, ánh mắt đầy yêu chiều nhìn y.
"Đúng rồi, anh có muốn nhìn xem con mình một chút không?" Sở Nghiễm Ngọc ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt còn mang theo chút hưng phấn.
"Được." Tư Thần đương nhiên là muốn thấy con mình, có điều chuyện như vậy đâu phải cứ muốn là được, nằm mơ cũng phải có cái duyên phận mới được, anh chỉ coi là Sở Nghiễm Ngọc đang nói đùa với mình, cũng không tiếp tục xoay quanh chuyện này nữa, mà trực tiếp bế người từ trên giường lên, "Có điều bây giờ, em đi ăn cơm trước đi đã rồi hẵng nói."
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, đi rửa mặt một chút, tỉnh táo rồi y mới xuống tầng ăn cơm.
Giờ cơm tối của nhà họ Đường đã trôi qua lâu rồi, ông cụ Đường biết sức khỏe y có chỗ không thoải mái, có vẻ dễ bị buồn ngủ, nên rất lo, còn cẩn thận hỏi thăm Tư Thần về tình hình sức khỏe y, biết là y chỉ thỉnh thoảng mới không ngăn được cơn buồn ngủ, cũng không có vấn đề gì khác thì mới yên tâm hơn một chút, cũng hoàn toàn không để ý tới chuyện y ngủ cả một buổi trưa là có lịch sự hay là không, cũng chu đáo dặn người giúp việc chừa cơm tối lại cho y.
Cơm nước vẫn còn đang đặt trên bếp, còn ấm, Tư Thần đi lấy đồ ăn. Sở Nghiễm Ngọc nhìn ra bên ngoài, thấy các khách mời đến tham gia yến hội cũng chưa về, mà tập hợp, ăn đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-hon/1308790/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.