*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Nghiễm Ngọc đang buồn ngủ cũng phải giật mình tỉnh lại, cầm bình nước nhìn kĩ một hồi, mới thấy trong chậu hoa đã mọc ra một cái mầm cây nhỏ. Y nhớ rất rõ, tối qua khi người giúp việc nhà họ Đường cho đất vào chậu giúp y, bên trong tuyệt không hề có cái thứ giống cỏ dại này nọ, ngay cả một chút màu xanh lục cũng không có!Y nhìn kĩ, quả nhiên thấy mảnh lá kia run run trong không trung một cái, giọng nói mềm mại như đang làm nũng vang lên, "Người tốt người tốt, cảm ơn người tốt, nước nước, nước nước, còn chưa đủ đâu!"
Sở Nghiễm Ngọc: "..."
Y thấy hai mảnh lá cây kia thì lại có chút bất đắc dĩ, vẫn cho nó thêm một chút nước. Rất nhanh, hai cái lá kia lại run giọng nói trong làn nước được tưới xuống: "Nước đủ rồi, uống no rồi!"
Sở Nghiễm Ngọc: "..."
Đúng lúc này đám động vật tu luyện xong vừa trở lại, Sở Nghiễm Ngọc gọi kim điêu lại, hỏi: "Nó chính là "tinh túy của gỗ" mà ngươi nó hôm qua?"
Kim điêu đậu xuống tay vịn trên ban công cạnh y, nghiêng đầu nhìn mầm cây nhỏ trong chậu hoa kia, nói: "Đúng vậy."
Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
"Tinh túy của gỗ, chính là tinh hoa ngưng tụ trong đất trời dưới điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, quá trình này sẽ rất khó đạt thành, bởi cây cối dù sao cũng không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-hon/1308789/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.