Tư Thần cũng là bị động tác của Sở Nghiễm Ngọc dọa sợ, sau khi phản ứng lại thì liền ném xẻng đi, nắm lấy tay y nói: "Nghiễm Ngọc, lại đây, anh có chuyện này muốn nói với em."
Sở Nghiễm Ngọc đã lâu không thấy anh trịnh trọng tới vậy, còn tưởng là có chuyện lớn gì xảy ra, bèn theo anh lên xe, "Chuyện gì vậy?"
Hai người ngồi vào xe, Tư Thần nghiêng đầu nhìn y một cái, đưa tay sờ lên mặt y, khóe miệng hơi cong lên, "Về nhà rồi lại nói, chuyện rất quan trọng."
Sở Nghiễm Ngọc phát hiện người này gần đây rất hay cười, Tư Thần tuy rằng không phải là người mặt than, nhưng có thể là do tính cách nên không thích cười, gần đây lại có thể luôn thấy anh treo nụ cười bên miệng, cũng không biết là nghiên cứu của anh gặp được chuyện gì đáng vui mừng.
Hai người về đến nhà, Tư Thần trực tiếp kéo y về phòng ngủ, còn cẩn thận đóng hết cửa, cửa sổ. Sở Nghiễm Ngọc ngồi trên ghế salon, đưa mắt nhìn anh đi tới đi lui, càng lúc càng tò mò không biết anh sẽ nói gì.
Tư Thần bận bịu trong phòng ngủ một lúc, còn đặt một thiết bị có công năng gì đó lên trên bàn, lúc này anh mới ngồi xuống bên cạnh y, tỉ mỉ nhìn y chăm chú.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Sở Nghiễm Ngọc chớp chớp mắt, giơ tay vỗ vỗ mặt anh.
Tư Thần nắm lấy tay y, nhìn y, trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng: "Nghiễm Ngọc, em hãy nghe anh nói, anh có chuyện này rất quan trọng phải nói ra, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-sung-hon/1308784/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.