Trên mặt Tư Mộ phủđầy nước mắt, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp, không nói nên lời.Cô chỉ có thể nhắm mắt cảm nhận cánh môi và đầu lưỡi ấm áp mang tình yêu của anh làm cô cảm động.
Giống như thật sự có hiệu quả, cô không còn thấy đau đớn do vết thương gây ra nữa.
Bàn tay chậm rãi đưa lên đầu gối, đầu ngón tay giống như bị anh gãi có chút ngứa, việc thực hiện bằng ngón tay giống như có cái gì đó xông vào tim, cảm giác tạo một con đường từ ngón tay đến trái tim, làm tim cũng cóchút ngứa ngáy.
Bỗng nhiên Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu, bắt gặp đôimắt to ẩm ướt của cô, khẽ cười một tiếng, nói: “Vợ yêu, có thấy tốt hơnchút nào không?”
Những giọt nước mắt trào ra, cổ họng Tư Mộ nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể cố gắng gật đầu.
Nước bọt của anh không những khử trùng, mà còn là thuốc tiên hay liều thuốc tốt nhất.
Không biết kiếp trước, vượt qua bao nhiêu khó khăn mới tích góp được phúc đức lớn như vây, để cho đời này có thể gặp được anh? Nếu biết trời cao sớman bài cho cô tốt như vậy, cô nhất định sẽ giữ lại tình yêu đầu, tuổitrẻ, tâm hồn trong sáng, rực rỡ, trong cuộc sống ấm áp đầy ánh mắt trờichờ anh đến chọn, vì anh mà nở rộ.
Khi cuộc sống của cô bị treo trên vách đứng, thật may là anh đã kịp thời đến cứu rỗi cô.
Trong lòng Tư Mộ thầm cảm tạ trời cao, để cho cô gặp Ngôn Mặc Bạch và có được tình yêu của anh.
Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531965/chuong-155-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.