Hai người nói chuyện trên hành lang, rất nhanh đã đến giữa trưa.
Bởi vì đã có nói qua với bệnh viện nên khi tới giữa trưa thay ca, bác sĩ sẽ tới làm một chút kiểm tra thân thể thông thường cho đứa nhỏ, nếu không có hiện tượng phát sốt khác thường nào thì sẽ chuyển tới phòng bệnh thường.
Diệp Nham chỉ ngủ mấy tiếng, tới giữa trưa khi đứa nhỏ được chuyển ra phòng bệnh thường thì anh ta cũng đi theo sau.
Thấy Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch thì nhàn nhạt cười nói cảm ơn.
Tư Mộ nói với Diệp Nham: “Sau này cho hai đứa nhỏ tiếp xúc với nhau nhiều một chút, dù sao trên người cũng có máu của nhau. Cục cưng nhà chúng tôi là con một, cũng cô đơn.”
Đối với quyết định này, Ngôn Mặc Bạch vẫn không tỏ vẻ đồng ý thì cô đã tự chủ trương rồi. Vì vậy sắc mặt anh trầm xuống, ngay cả Diệp Nham cũng có thể cảm nhận được ón khí của anh.
Mà Diệp Nham không ngờ tư Mộ sẽ đứa ra ý kiến này, đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc rồi gật đầu đồng ý.
Quả thật, nếu để hai đứa nhỏ gần gũi nhau hơn thì anh ta cũng có thể danh chính ngôn thuận đực nhìn cô nhiều hơn rồi.
Diệp Nham cũng chọn phòng bệnh cao cấp cho cụ cưng, cách phòng của Tư Mộ bọn họ hai căn.
Sau khi ra khỏi phòng vô khuẩn tất cả đều tự trở về phòng bệnh cao cấp nghỉ ngơi.
Trải qua vài ngày không ngủ không nghỉ, thật sự vô cùng mệt mỏi. Hiện tại nhìn thấy cục cưng đã vượt qua nguy hiểm, Tư Mộ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531950/chuong-147-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.