Diệp Nham giật giật môi, ngay khi đang định nói thêm thì Ngôn Mặc Bạch đã đi tới bên này.
“Bà xã, em cũng nghĩ đi, có anh ở trong này là được.”
Ngôn Mặc Bạch đứng từ xa nhìn thấy trên hành lang chỉ có cô vợ nhỏ của mình và Diệp Nham, hai người đứng tương đối gần, dường như đang ói chuyện.
Ngôn Mặc Bạch nhanh chóng bước lại, bàn tay to ôm lấy eo Tư Mộ, kéo vào trong ngực, ngay trước mặt Diệp Nham, cúi đầu hôn hôn khóe miệng của cô, thanh âm thấp thuận như rượu, thân mật nói nhỏ, giọng nói tuy không lớn, nhưng Diệp Nham đứng rất gần đấy nên nghe rõ vô cùng.
Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch cố ý. Cô có chút áy náy nhìn về phía Diệp Nham, quả nhiên trên mặt ngưng kết một tầng sương, cứng ngắc lại trắng bệch.
“Diệp Nham, anh đi nghỉ đi, nơi này có chúng tôi canh chừng rồi. Anh không cần lo lắng.” Tư Mộ nắm tay Ngôn Mặc Bạch, khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay anh, trên mặt lại cười cười đối với Diệp Nham.
“Dù sao buổi chiều đứa nhỏ mới được chuyển tới phòng bệnh thường, tôi ở ngay trong phòng bệnh là được rồi.” Diệp Nham nhìn ý cười trong mắt Tư Mộ, trong lòng khẽ rung động, chậm rãi gật đầu.
Ngay sau đó đưa mắt về phía Ngôn Mặc Bạch, nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Ngay khi anh ta xoay người rời đi, sau lưng lộ ra một cái bóng dài, cô đơn mà tịch mịch.
Tư Mộ nhắm chặt mắt, tuy hiện tại không có yêu, nhưng cuối cùng đã từng yêu, vẫn có chút đau lòng.
Mặc kệ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531949/chuong-147-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.