Ngôn Diệu Thiên xúc động thật lâu, thời điểm vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, trong lòng đủ các loại ý vị.
Từ khi còn nhỏ con trai đã bị ông đưa ra nước ngoài, về sau vẫn chưa trở về, mãi cho đến năm ngoái mới trở về thành phố A, quan hệ với ông càng thêm kém. Mãi mới chờ đến lúc thằng bé gọi mình là ba, mình lại một thân bệnh nặng.
Ông cũng không biết mình còn bao nhiêu thời gian để sống, nhưng khi còn sống, ông hi vọng có thể cùng con trai trải qua những khó khăn khốn khổ kia, không thể để một mình nó chịu đựng, ít nhất cũng có thể cùng nó vượt qua, nhìn nó té ngã, ông ở một bên có thể lập tức đỡ, đỡ không được cũng có thể nói cho nó biết làm sao để thoải mái đứng lên.
Lần này là một cơ hội rất tốt để rèn luyện, mặc dù ông biết con trai của mình rất thông minh, năng lực mạnh bao nhiêu, nhưng chung quy tuổi còn rất trẻ, kinh nghiệm cần phải học còn rất nhiều. Ông cũng không còn nhiều thời gian, không thể dành trọn đời mình dạy cho nó từng việc, nhưng có thể nhìn nó trải qua khó khăn, cũng tốt rồi.
Cho nên, Ngôn Diệu Thiên tự nói với con trai của mình, không cần lo lắng, thong thả mà làm.
Dù là thất bại, vậy thì có quan hệ gì? Ông dùng tài sản trọn đời sáng lập mua cho nó một bài học, sau đó nói cho nó biết ngã từ nơi nào hãy đứng lên từ chỗ ấy .
Ngôn Mặc Bạch nhìn cha mình, nhướng mày rạng rỡ, anh cười, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531934/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.