Má Ngô vội bỏ canh gà hầm cách thủy vào hộp giữ nhiệt.
Lúc ăn cơm trưa Tư Mộ nói với Ngôn Mặc Bạch một câu, Ngôn Mặc Bạch cau mày, phụng phịu dạy bảo cô: "Bụng em lớn vậy rồi còn đưa canh gì chứ? Ông ấy lớn như vậy rồi còn có thể để mình đói bụng sao? Không cho phép đi!"
Nhớ tới cuộc điện thoại của trợ lý cha mình vào hai ngày trước, Ngôn Mặc Bạch hơi nhếch môi, cúi đầu ăn cơm.
"Ông ấy là ba ruột anh, là ông nội của cục cưng, ông ấy liều mạng tăng canhư vậy, còn không phải vì anh sao? Anh không thể quan tâm đến ông ấy dù chỉ một chút sao?" Đối với quan hệ lạnh cứng của Ngôn Mặc Bạch và NgônDiệu Thiên, Tư Mộ chỉ có thể hết cách, mặc dù cô vẫn luôn ở giữa làmthuyết khách, Ngôn Diệu Thiên cũng rất nguyện ý cải thiện quan hệ vớicon trai, nhưng mà Ngôn Mặc Bạch không chịu phối hợp.
Có đôi khicảm thấy anh máu lạnh vô tình, chuyện đã xảy ra lâu rồi, không cần phảighi hận đến bây giờ chứ? Hơn nữa cổ phần của công ty cũng sang tên choNgôn Mặc Bạch vào mấy tháng trước, hiện tại tương đương với việc NgônDiệu Thiên làm công cho con trai mình, còn liều mạng tăng ca như vậy,cho dù không phải ba anh mà là một nhân viên bình thường cũng nên quantâm chút đi.
Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ăn vài miếng cơm liền đặt chén xuống, đứng dậy đi về thư phòng.
Vừa mới đi đến cầu thang, xoay người liếc mắt nhìn dáng vẻ ngơ ngác của TưMộ, nói: "Tốt nhất em đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531925/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.