Đại ca —— ” Âm thanh của Tiểu Cửu truyền đến từ phòng khách, trầm thấp, ngắn ngủi, có lực, còn mang theo chút gấp gáp.
Tư Mộ và Sở Kỳ đã đi xa, không có nghe thấy, mà Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh nghe được, đều dừng bước quay đầu lại.
Thấy thần sắc trên mặt Tiểu Cửu không được tốt lắm, hai người nhìn nhau, sau đó Ngôn Mặc Bạch nói với Tiểu Cửu: “Cậu đến phòng 1818 chờ anh.”
Tuy chưa nói gì nhưng Ngôn Mặc Bạch biết chuyện lần này chắc chắn không nhỏ, nếu không thì sắc mặt của Tiểu Cửu sao lại như vậy.
Khoát tay bảo Tiểu Cửu lên lầu, Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh đi ra cửa, đã thấy Tư Mộ và Sở Kỳ đang đứng bên cạnh xe chờ bọn họ.
Trong lòng Ngôn Mặc Bạch có hơi áy náy, thở dài, bước nhanh hơn, kêu to “Vợ” sau đó đi tới trước mặt của Tư Mộ.
Tư Mộ đang cùng Sở Kỳ nói về việc mang thai mặc dù có đau đớn nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc, thì nghe được Ngôn Mặc Bạch gọi cô, cô hơi nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
“Thế nào? Sao hai người đi chậm vậy? Nhanh lên xe đi thôi. Đi sớm một chút dạo xong rồi về sớm nghỉ ngơi.” Tư Mộ vừa nói xong, đưa tay lên chuẩn bị mở cửa xe.
“Vợ ơi, đột nhiên anh có vài chuyện cần xử lí gấp, ngày mai anh đi dạo cùng em có được không?” Ngôn Mặc Bạch một tay ôm hông, một tay vuốt tóc cô, động tác nhẹ nhàng, giọng nói êm ái, thái độ lại càng dịu dàng hơn nữa.
Tư Mộ cau mày, có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531917/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.