Cố Khuynh ngăn Sở Kỳlại, mà cô còn đang líu ríu tỏ vẻ kháng nghị, cặp mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch nhìn qua như có như không, nhẹ nhàng nhíu mày một cái, CốKhuynh lập tức hiểu ý, cưỡng chế bế cô lên, để cô ngồi lên đùi mình, bàn tay to che miệng cô lại.
Người ta ghét bỏ em nói, em đừng nói nữa có được không? Chờ chúng ta ăn xong, sẽ tuyd em đi quấy bọn họ.
Sở Kỳ hung hăng nhìn chằm chằm Cố Khuynh, hai mắt bốc lửa, ý đồ dùng ánhmắt giết chết anh. Cố Khuynh nhỏ giọng cảnh cáo bên tai cô: "Đừng quấynữa! Thức ăn ngon còn chưa mang lên đâu."
Nếu làm Tiểu Bạch mất hứng, sẽ không cho bọn họ ăn, đó mới công dã tràng!
Sở Kỳ há mồm cắn tay Cố Khuynh đang che miệng mình, ánh mắt khiêu khích nhìn anh.
Cố Khuynh cố gắng chịu đựng, mắt thấy mỹ thực lên đến, mới buông cô ra.
"Bà cô của tôi ơi, em thích chỗ nào, thích làm gì, tiểu gia cũng mặc kệem!" Cố Khuynh nôn nóng sốt ruột nhìn những món ăn, thật lâu rồi anhcũng chưa ăn những món này.
Sở Kỳ bị mùi hương này hấp dẫn, bỏ qua ý định đi tìm Tư Mộ, trước ăn đã rồi nói sau.
"Ừ... ngon quá..." Sở Kỳ học theo dáng vẻ ăn của Cố Khuynh, ăn một miếng, tựđáy lòng ca ngợi. Lại nói cô là người như vậy, có cái gì ngon mà chưatừng ăn qua? Nhưng món ngon như thế này thì lần đầu được ăn.
Nhìn Cố Khuynh ở đối diện, cái chân dưới mặt bàn đá anh một cái, trách cứ:"Đồ ăn ngon như vậy, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531916/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.