Chờ đến khi khách khứa đều đã ra về hết, Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch đang đứng bên cạnh sau đó xấu hổ cúi đầu.
Cô lén nhén gói đồ vào túi xách, chiếc túi phồng lên rất to, sau đó ôm vào ngực. Vốn dĩ Ngôn Mặc Bạch không chú ý đến cử động của cô nhưng dáng vẻ lén lút của cô giống như có tật giật mình vậy.
Lúc xế chiều Ngôn Mặc Bạch đã đưa cô đi xem qua căn hộ, anh nói rằng sau này cô có ở nhà một mình cũng an toàn. Vậy hiện tại cô quay về căn hộ đó một mình sao?
Nhưng cô lại nghĩ đến căn phòng được đặt trước ở khách sạn, sau đó lại hủy bỏ, anh nói không quen ở khách sạn.
Rốt cuộc bây giờ là sao?
Tư Mộ hơi khó hiểu.
Nhưng cô lại không hỏi cũng không biết phải mở miệng thế nào. Chẳng lẽ nói: “tối nay chúng ta ngủ ở đâu?”
Cho nên Tư Mộ vẫn không lên tiếng tất cả nghe theo mọi sắp xếp của anh!
Tư Mộ ôm chặt túi xách trong tay, nghĩ cách tối nay nên tiến hành thế nào.
Ngôn Mặc Bạch gọi tiểu Cửu bảo anh lái xe tới đây.
Lúc bọn họ đứng ở cửa chờ xe, Ngôn Diệu Thiên từ trong đi ra, đoán chừng hai người vẫn còn thù hận, không ai bỏ qua ai.
Tư Mộ bối rối, không biết mở miệng chào hỏi ông như thế nào.
Ở đây chỉ còn lại ba người, ý nghĩa cuộc hôn nhân này cũng chỉ có ba người biết rõ.
Lúc này bắt cô kêu con cáo già bằng ba, thật sự cô không biết làm sao mở miệng. Nhưng nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531862/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.