Ngôn Mặc Bạch cắn răng chống đỡ, đi đến căn phòng khác, anh suýt nữa xụi lơ trên giường, động tác này hơi mạnh, đụng đến vết thương, anh kêu rên ra tiếng.
Cố Khuynh khinh bỉ nhìn người trên giường, sau đó lấy hộp cứu thương đã chuẩn bị từ trước ra.
"Nhìn đi, vết thương nứt ra rồi, hai ngày nằm trên giường cũng thành công cốc rồi." Cố Khuynh cởi quần áo Ngôn Mặc Bạch ra nhìn thấy băng gạc màu trắng đã chuyển thành màu đỏ, áo sơ mi cũng dính một ít máu, nếu không phải áo vest màu đen che đi thì mọi người đã nhìn thấy trêm quần áo anh có một mảng đỏ sẫm rồi.
May mà trước khi đến, anh đã chuẩn bị, nếu không vết thương thành ra như vậy, không chết do mất máu nhiều mới là lạ đó.
Ngôn Mặc Bạch thở hổn hển: "Băng bó vết thương lại hộ em, chuẩn bị thêm thuốc giảm đau nữa."
Cố Khuynh rắc thuốc lên vết thương, sau đó im lặng một lúc lâu, mới cắn răng liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, căm hận nói: "Tiểu Bạch, có phải đầu óc em có vẫn đề gì không? Vì cái viên kim cương chó má kia mà lại hành hạ mình thành như vậy."
Ngôn Mặc Bạch đứng thứ ba trong tổ chức, thậm chí thân thủ còn giỏi hơn cả anh. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Thực hiện vô số nhiệm vụ, không hề bị thương, ngay cả vết thương nhỏ cũng cực ít.
Chỉ duy nhất một lần bị thương là vào nhiều năm trước. Lúc ấy Ngôn Mặc Bạch làm nhiệm vụ, bị một nhóm đặc công nước M đuổi giết, trúng một phát đạn vào đầu, nhưng vẫn cố chống đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531860/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.