Dư Hinh thấy mình nói cả một câu chuyện như vậy mà đối phương cũng không đáp lại một chữ. Cô tức giận tới đến mức xém chút nữa giơ chân, đồng thời cũng chuẩn bị mắng người lần nữa.
Lúc này Tư Mộ mới mở miệng. Âm thanh mang theo chút chua xót lại có chút vội vàng: “Anh ta bị đánh ở đâu?”
Tư Mộ xoa xoa mi tâm, thật là đau đầu a!
Nếu như nói việc Diệp Nham bị đánh có quan hệ với Tư Mộ, cô nghĩ tới hai người có thể làm việc đó.
Một là Ngôn Mặc Bạch. Đêm qua anh ta đã giúp mình, hơn nữa anh ta cũng ở đây.
Một người nữa chính là người đàn ông tối qua xảy ra 419 với mình. Trực giác cho biết anh ta cũng ở đây.
Nhưng mà, hiện tại cho dù là ai trong hai người đàn ông này đánh người thì cô đều thấy đau đầu.
Nếu như vì cô mới đánh Diệp Nham, vậy thì thật là không rõ rồi.
Cô vừa hỏi thì Dư Hinh hơi sửng sốt, bỗng nhiên cô ta cười ha hả, lên tiếng chế giễu: “Thế nào? Cô nghĩ muốn đi xem anh ấy, thông đồng với tên đàn ông khác đi đánh anh ấy phải vào bệnh viện, cô cảm thấy mình còn mặt mũi để đi gặp anh ấy sao?”
Đầu Tư Mộ muốn nổ tung, mệt mỏi thở dài, có loại cảm giác như đàn gảy tai trâu.
Là đối phương nghe không hiểu tiếng người hay cô ta có chứng suy tưởng hả?
Cô hỏi là “Anh ta bị đánh ở đâu”, chứ không phải “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Cô ấy làm sao có thể liên tưởng nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531831/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.