Chương trước
Chương sau
Người đàn ông đứng trước mặt Tư Mộ có thân hình cao lớn, hơn nữa còn bày ra tư thế khinh người, xung quanh anh ta có rất nhiều người mặc đồ đen, cả người toát ra khí phách vương giả.
Tư Mộ nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là đại ca xã hội đen?
Nhìn tình hình này, giống như những cảnh đại ca xã hội đen ra sân khấu trong phim ảnh.
Cô ôm chặt đứa bé trong ngực, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt lạnh lùng mà thâm trầm của người trước mặt, ngạo nghễ nhìn lại.
"Này anh, chẳng lẽ anh đi mà không nhìn đường à? Tuy rằng lỗi thuộc về đứa bé, nhưng mà ngay ngã rẽ anh phải chú kỹ hơn chứ, lái xe đến ngã rẽ cũng phải giảm tốc độ đấy!" Thật ra thì trong lòng Tư Mộ rất sợ, nhưng vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt.
Một đám người ở phía sau anh lại cười ha hả, cười đến nỗi sắc mặt Tư Mộ lúc đỏ lúc trắng, nhìn rất đẹp mắt.
Ngôn Mặc Bạch nhìn cô gái trước mặt, nhíu nhíu mày. Đối với cô lại càng thêm xì mũi coi thường.
Đi bộ còn phải nhìn đường? Thật xin lỗi, từ trước đến nay bản thiếu gia đều hoành hành ngang ngược.
Đụng phải liền liều mạng xem ai bá đạo hơn ai. Không thể bỏ qua cơ hội thắng lợi, đạo lý này anh nhớ rất rõ cũng hết sức chấp nhận.
Lái xe đến ngã rẽ phải giảm tốc độ? Cái gì gọi là giảm tốc độ? Bản thiếu gia chỉ biết đạp chân ga hết cỡ.
Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng, không rảnh mà trả lời.
Anh còn có việc phải xử lý, không có thời gian rảnh mà ở lại đây.
Cũng bởi vì tối hôm qua trong đầu anh toàn là hình ảnh của cô gái này, cả đêm không thể nào ngủ được. Khó khăn lắm mới dứt ra khỏi cái suy nghĩ đáng ghét kia, thả lỏng tâm trí đi làm việc. Kết quả là đi ăn sáng, mà lại gặp được.
Anh không nhịn được cau mày.
Vưu Ngư trốn trong ngực cô, lộ ra cái đầu nấm hương, nhìn thấy trước mặt mình toàn người mặc vest đen, bé nhẹ nhàng kéo kéo áo Tư Mộ, nháy mắt với cô, ý là nhắc nhở cô không nên quá kích động, phải xem xét tình hình.
Tư Mộ cúi đầu trấn an người trong ngực, vẻ mặt khi bé nháy mắt với cô khiến người khác thương yêu. Vốn dĩ trong mắt đang được nước mắt bao quanh, nhưng chỉ trong nháy mắt, nước mắt liền chảy xuống. Gương mặt nho nhỏ tràn đầy nước mắt.
Tư Mộ cực kỳ đau lòng nhẹ nhàng xoa mông bé, dụ dỗ: "Vưu Ngư, ngoan, còn đau sao?"
Sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hung hăng trợn mắt lườm anh ta.
Ngôn Mặc Bạch càng nhíu chặt mày, chờ cô phản kích.
Tư Mộ ân cần thăm hỏi tổ tông nhà anh.
Khô khốc nói: "Về sau đi đường chú ý một chút!"
Vừa mới ngẩng đầu, tầm mắt cô lướt qua mọi người, liền thấy người tối qua giúp cô giải vây trước cửa Autumn.
Tuy rằng khi đưa cô về, thái độ của người đó có thể xem là hòa bình, nhưng có lẽ khi đó cô sợ chết lặng, mới dám đi cùng xe với người kia, để anh đưa cô về. Sau đó nhớ đến hành động tàn bạo máu me của bọn họ, tim cô muốn nhảy ra ngoài.
Đó rất đáng sợ!
Lớn như vậy, cô cũng chưa từng gặp qua trường hợp máu tanh như thế, nếu xem phim cũng không nhìn cảnh đánh đánh giết giết. Hiện tại đột nhiên thất một màn mạnh như vậy, thật sự là bị dọa sợ choáng váng.
Cô vừa nói xong liền ôm Vưu Ngư đi vòng qua bọn họ, đi về phía WC.
Trên lưng mồ hôi lạnh đổ liên tục.
"Hắc! Đại ca, cô gái này... Ách, có ý trách cứ!" Tiểu Trang ở phía sau nhướng mày cười theo.
Còn tưởng rằng cô sẽ nói xằng nói bậy, không sợ chết ở trước mặt hổ dương oai múa mép, trong lòng âm thầm vui mừng vì có kịch hay để xem hi hi hi. Kết quả là cô gái này chỉ nói một câu yếu kém như vậy, liền chạy trốn.
Ngôn Mặc Bạch nhìn bóng lưng Tư Mộ đang sợ hãi mà chạy lại hơi ngẩn người, sau đó khóe môi khẽ nhếch, tạo ra độ cong ôn hòa mà trăm năm hiếm thấy... anh đang cười!
"Đi thôi! Lâu Thiếu còn chờ chúng ta qua đó đấy." Ngôn Mặc Bạch thu lại đường cong ôn hòa, khôi phục dáng vẻ lãnh khốc như thường ngày.
"Dạ!"
Một đám người đồng thanh trả lời, rồi rời khỏi nhà ăn.
Trong nhà vệ sinh nữ, tay Tư Mộ ôm Vưu Ngư vẫn còn phát run. Cô đặt Vưu Ngư đứng xuống đất, rồi kéo quần của bé xuống, muốn kiểm tra cái mông của Vưu Ngư xem nó có bị thương không.
Tư Mộ mới kéo quần của bé xuống, Vưu Ngư liền kêu lên: "Dì, người ta muốn vào trong đó đi tiểu! Ngoài này rất xấu hổ, xấu hổ..."
Tư Mộ 囧 囧, nhìn bồn rửa tay bên cạnh, đang có một cô gái đứng đó rửa tay, nghe bé nói vậy liền nở nụ cười: "Trẻ con mới bây lớn! Đã biết xấu hổ..."
"Con đã bốn tuổi, là người đẹp nhỏ..." Hai tay Vưu Ngư cật lực kéo quần quần xi-líp, liều mạng giữ gìn trinh tiết của mình, ngoài miệng vẫn bất nãm mà nói.
Tư Mộ bất đắc dĩ, dắt bé vào trong một gian phòng, "Lần này không ai có thể nhìn, con mau cởi quần đi... để dì nhìn xem mông con có bị thương không.. cái mông trắng nõn nếu bị đụng thành chỗ xanh chỗ tím, thì rất khó coi? Ngoan, để dì nhìn xem..."
Nghe nói như thế, Vưu Ngư liền ngoan.
Bạn nhỏ Vưu Ngư yêu nhất là cái đẹp, nghe nói mông của mình chỗ xanh chỗ tím, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương không thôi, "Nhanh, dì mau nhìn hộ Vưu Ngư xem, có màu xanh không?. Hình như hơi đau, hu hu..."
Tư Mộ không dám dùng nhiều lực, chỉ sờ lên mông của bé, không nghe thấy bé kêu đau, chắc không nghiêm trọng, cũng không có thấy màu xanh hay tím gì cả.
"Ừ, may mắn không có việc gì!" Nói xong, cô ôm bé ngồi lên bồn cầu, "Không phải con muốn đi toilet sao? Nhanh giải quyết đi..."
Cái bồn cầu này cao như vậy, một đứa bé bốn tuổi căn bản không tự ngồi lên được. Cái tên Vưu Ưu kia lại có thể yên tâm để con gái mình tự mình đi.
"Ừm!" Vưu Ngư ngoan ngoãn gật đầu, "Dì, dì ra ngoài chờ con đi, nơi này thối thối."
"Ha ha, được! Khi nào con đi xong, nhớ gọi dì!" Tư Mộ trả lời liền đi ra ngoài.
Mấy phút sau, nhóc con kia nũng nịu gọi cô: "Dì... ôn đi xong rồi."
Kỳ thật lúc ở nhà, mẹ bé rất ít khi lo cho bé những thứ này. Lúc ba tuổi đi học đã tự làm những thứ này, mẹ luôn luôn dạy bé tự lập.
Đúng là nơi này bồn cầu rất cao, bé ngồi ở trên chân cũng không chạm được tới đất, cho nên cũng không dám hoạt động, sợ mất thăng bằng ngã xuống.
Cho nên, hiện tại chỉ có thể nũng nịu kêu Tư Mộ đến giúp.
Tư Mộ chưa bao giờ chăm sóc trẻ con cho nên tay chân hơi luống cuống, một lúc lâu sau mới dọn dẹp xong.
"Dì, mới vừa rồi, không nên xúc động như thế." Lúc Tư Mộ ôm Vưu Ngư đi đến bồn rửa tay, bé bày ra khuôn mặt nghiêm trang giống như một tiểu đại nhân, nghiêng đầu nói với Tư Mộ.
Tư Mộ lại 囧, đỏ mặt lên.
Hắc, tiểu gia hỏa này, không phải mới vừa rồi dì giúp con lấy lại danh dự mới như vậy sao? Nếu bản thân ta dì bị đụng ngã, sẽ yên lặng đứng lên chạy thoát.
Dì đây ngay cả tấm thân xử nữ bị người khác lấy đi, cũng chưa dám xung đột, đành nuốt xuống.
Tư Mộ tủi thân mím mím môi: "Nha... biết rồi!"
Vưu Ngư lại đứng đắn và nghiêm túc nói: "Lúc địch mạnh ta yếu, thì dì không thể liều mạng. Dì nhớ kỹ anh ta, chờ đến thời cơ, dì sẽ trả lại toàn bộ cho anh ta." Lại còn gật gù hả hê nói: "Cái này gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn!"
Tư Mộ đầu đầu hắc tuyến, thật sự thụ giáo. Đứa bé này cũng... Trưởng thành sớm quá sớm đi!
"Bình thường mẹ con dạy con như vậy sao?" Tư Mộ hỏi, sau đó cũng bắt chước nghiêm chỉnh gật gật đầu: "Mẹ của con, quả nhiên là người mẹ cực phẩm!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.