Diệp Nham...
Chỉ hai chữ này thôi cũng đủ khiến Tư Mộ té xuống đấy cốc, lạnh lẽo cự độ.
Cô cắn chặt đôi môi tái nhợt, hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, không phát hiện bóng dáng người kia, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, run rẩy nói: "Rốt cuộc cô là ai?"
Thật ra thì hỏi cái này cũng vô ích. Từ khi cô ta nói ra hai chữ "Diệp Nham" thì trong đầu Tư Mộ liền hiện lên một chuỗi hình ảnh khiến hô hấp của cô rối loạn, đau lòng không thể tả được.
Cô gái trước mắt, là người đã bước ra khỏi khách sạn với Diệp Nham vào sáng nay.
Cô gái nhìn phản ứng của Tư Mộ, hài lòng gật đầu, cười càng quyến rũ: "Ha ha, tôi là ai? Tôi đoán cô cũng đã nhớ được tôi là ai rồi chứ? Hôm nay lúc tôi và Diệp Nham ra khỏi khách sạn này, tôi đã nhìn thấy cô."
"Thật xin lỗi, lúc đó lại còn hại cô té ngã!" Nói xong còn liếc nhìn đầu gối của Tư Mộ, cực kì quan tâm hỏi: "Chân của cô bây giờ còn đau không?"
Cái tay đang chống trên mặt đất liền cứng đờ, nếu cô ta không nhắc, cô cũng đã quên mất nguyên nhân khiến đầu gối mình tím bầm. Cô lấy tay khẽ vuốt, đau đến nỗi cô phải hít một hơi lạnh.
Khi bị thương, khi mình cố ý quên đi hoặc là sơ ý quên đi thì nó sẽ không đau, nhưng một nghĩ đến, vết thương đó giống như bị vỡ miệng lần nữa, đau đớn gấp trăm lần.
Tối nay, cô mua say, là muốn mình đi cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/266118/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.