Trường hợp máu tanh này rất bạo lực, mấy tên côn đồ bị sửa chữa đễn nỗi phải kêu gào, sau đó tiếng kêu cũng không còn, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
Tiểu Trang đau đầu vỗ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn động tác mãnh liệt củaTiểu Cửu, lắc đầu. Tuy các anh em xuống tay thật ngoan độc, nhưng ít nhất còn biết khiêm tốn một chút.
Rõ ràng là dặn dò xuống tay phải có chừng mực, nhưng có cần phải tàn bạo như thế không?
Anh tiến lên vỗ vỗ vai Tiểu Cửu: "Đứa bé đứa bé... em phải kiềm chế chứ! Nếu còn đánh anh ta, óc cũng sẽ vãi ra mất."
Lúc này Tiểu Cửu mới buông người kia ra, cười nhạo nói: "Hứ.... anh Trang, không phải lúc nãy anh nói đánh chết người này sao?"
Tiểu Trang nghẹn lời, vẻ mặt buồn bực giơ tay đánh lên đầu Tiểu Cửu một cái, "Xem ra em nhớ rất rõ câu này nhỉ. Không phải anh cũng đã nói xuống tay phải có chừng mực sao?" Sau đó quay sang chỉ chỉ Tư Mộ đang đứng bên cạnh: "Em xem, cô bé kia sợ đến nỗi sắp ngất rồi. Em đánh liền đánh đi, cảnh tượng trở nên tàn bạo hơn. Nếu về sau cô bé kia có bóng ma trong lòng, Ngôn thiếu không băm em ra mới là lạ đó!"
Mới vừa rồi thỉnh thoảng anh có chú ý cô bé kia, thấy cô sợ đến phát khóc, định tiến lên an ủi vài câu, nhưng thấy dáng vẻ kia, anh đành từ bỏ.
Nhìn cái áo sơ mi đó anh liền nhận ra, đó là của Ngôn thiếu.
Quần áo của Ngôn Mặc Bạch đều được đặt riêng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/266117/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.