Tương Mịch cùng Vân Nhạc ban đầu nhìn thấy cô còn sống mà quay trở về an toàn chính là một nỗi hận thù cùng tức giận bao phủ cả con người cùng linh hồn họ, Tương Mịch hận muốn run cả người, lòng bàn tay vì ra sức cuộn chặt mà khiến những móng tay sắc nhọn đâm sâu vào da thịt nhưng bà ta lại có vẻ như không quan tâm, nhìn thấy cô đứng trước mặt mình mà cười nói vui vẻ như thế, tại sao, tại sao nó lại còn sống? Vì sao lại còn sống như thế? Rõ ràng suốt sáu năm nay bà ta đã luôn cho người truy sát con nhỏ này, không phải đã nói rằng nó chết rồi sao? Vì cái gì nó lại xuất hiện ngay trước mặt bà ta như thế? Vậy cái Vân Tịch "đã chết " kia là như thế nào?
Vân Nhạc cũng xém tí hét lên: Tại sao mày lại còn sống? Chẳng phải mày đã chết vào sáu năm trước khi bị truy sát rồi sao. Nhưng cô ta đã cố nín nghẹn lại, đã cố không cho mình xúc động, nếu mà nói ra, mọi chuyện chắc chắn sẽ bị lộ, mà cha cũng sẽ giết mẹ cho coi.
Vân Nhạc đưa mắt nhìn sang Vân Huân cùng Vân Tử Luân, nhìn họ vui vẻ vây quanh Vân Tịch như thế, cô ta đã hâm mộ muốn đỏ con mắt, càng nhìn cô vui vẻ bao nhiêu, cô ta càng hận thù tức giận bấy nhiêu, vì sao vậy? Tại sao lại bất công như thế chứ? Cô ta cũng là con gái của Vân gia, cũng là em gái của Vân Tử Luân, nhưng chưa một lần nào hai người bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quan-sung-hon/747541/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.