Không đầu cũng không đuôi, Vân Tịch rốt cuộc cũng không hiểu lời mà bác Diên muốn nói đến với mình là gì, đang định mở miệng bỗng nghe từ phòng khách vọng ra tiếng nói chuyện, rốt cuộc cô cũng vứt chuyện ấy ra sau đầu, toàn bộ dồn sự chú ý đến căn phòng trước mặt kia.
Bác Diên nhìn ra sự phấn khích của cô, ông cũng không nói thêm, bỏ qua chuyện vừa rồi, hai người tiếp tục tiến đến phía trước.
Càng đến gần, tiếng mọi người nói chuyện càng ngày càng rõ ràng hơn, Vân Tịch rốt cuộc đã có thể nhận ra đại khái bên trong có không ít người.
Vân phu nhân hiện tại chính là Tương Mịch, từ khi bước chân vào Vân gia, bà ta quả nhiên đã chăm chuốt ăn diện hơn rất nhiều, trên người từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu, mặc dù đã ngoài ba mươi, nhưng vì bảo dưỡng tốt nên trên gương mặt kia không chút nếp nhăn, với nhan sắc hiện giờ cũng không khó để mọi người hình dung ra thời tuổi xuân của bà ta như thế nào.
Tương Mịch mỉm cười: "Cứ quyết định như vậy đi, trước hết đính hôn, sau rồi mới kết hôn? "
Câu nói vừa dứt, một thanh âm ôn hòa lễ phép cất lên, có vẻ giọng nói này không quá lạ lẫm gì so với cô, chỉ là sáu năm đã trôi qua, giọng nói này cũng chẳng còn gì đặc biệt ngoài hai chữ bình thường đối với cô.
"Vâng ạ, còn về phần đính hôn, nếu mọi người không có ý kiến, con mong mình sẽ có thể tự tay sắp xếp!"
Vân Tịch nghe đến đây, bước chân từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quan-sung-hon/747540/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.