Mạt Lị nói: "Không phải tôi làm cô ấy phản bội ông, là chính ông không tốt!" "Vậy sao?" "Cô ấy đã có thai, vì con, cô ấy sẽ không nghĩ sẽ cùng ông thông đồng làm bậy." Trình Nhân hơi giật mình, ngay sau đó ngoài ý muốn nói: "Hóa ra là có thai, tôi đã nói đàn bà chính là giống loài phiền toái, phụ nữ có thai càng không thể khống chế, giá trị lợi dụng cũng sẽ giảm bớt." "Ông ở chỗ này nói mát mẻ cái gì, đứa con kia chẳng lẽ không phải của ông sao?" "A, ai biết được." Trình Nhân nhướng mày cười, dù sao, người đàn bà kia từng có nhiều đàn ông như vậy. Nhưng mà, cũng là do hắn đem cô đưa đến giường nhiều đàn ông như vậy. Trong lòng Mạt Lị nổi lên một cỗ tức giận, cô không tưởng tượng được trên đời như thế nào lại có loại đàn ông tuyệt tình như vậy, có thể dễ dàng khinh thường một người phụ nữ, cho dù người đó có con của hắn! "Ông thật là một con vượn người thời tiền sử! Không đúng, động vật còn có cảm tình, ông còn không bằng súc sinh!" Đây là lần đầu tiên Mạt Lị chửi ầm một người như vậy. Trình Nhân lạnh mặt, nguy hiểm liếm liếm khóe môi, "Đàn ông có cảm tình mới là một loại trói buộc, tiểu nha đầu không hiểu, tôi tha thứ cho cô."
"Ông!" Đường Nhiễm Mặc đem Mạt Lị che ở sau lưng, con ngươi tựa hồ bao phủ một tầng hàn băng, hắn lại cười như không cười, "Ông nếu như không có cảm tình, bị người khác mắng vài câu, ông cần gì phải tức giận?" "Ai nha, chúng ta nói đi đâu vậy, vai chính hôm nay không phải là tôi cùng Đường tổng tài sao?" Đôi mắt Đường Nhiễm Mặc lộ ra tia sắc bén, "Tôi đã sớm đoán được, mục đích của ông là tôi." "Phải không? Nhưng tôi thật là đem Tiêu đại tiểu thư nhốt ở phòng có bom." "Ở trong điện thoại ông nói bom này bắt đầu là vì chính ông mà chuẩn bị, tôi liền biết bom là giả." Trình Nhân ngoài ý muốn nhướng mày, "Vì sao?" "Ông không phải là người lựa chọn đi tìm cái chết cho mình, cho dù là đồng quy vu tận, theo ý của ông cũng là một phương pháp ngu xuẩn." Trình Nhân vui mừng cười nói: "A, xem ra Đường tổng tài còn rất hiểu biết tôi, không sai, bom là giả." Cho nên, Đường Nhiễm Mặc mới có thể bình tĩnh tự hỏi Mạt Lị sẽ bị nhốt ở nơi nào, mà không phải giống Phương Dự như vậy gấp đến độ chân tay luống cuống, nhưng không thể phủ nhận, cho dù là Mạt Lị bị nhốt ở đâu, hắn cũng khó có thể thật sự bình tĩnh, hắn đã từng lấy làm tự hào sức tự chủ cùng sức phán đoán của mình, nhưng một khi gặp gỡ Mạt Lị liền như quân lính tan rã, tâm sẽ bị loạn. "Tuy rằng bom là giả, bất quá nếu trong ba giờ cậu không tới, tôi lấy mạng Tiêu tiểu thư là sự thật." Trình Nhân bỗng nhiên từ trong người móc ra một khẩu súng, họng súng thẳng tắp nhắm ngay Đường Nhiễm Mặc. Mạt Lị cả kinh, "Thúc thúc......" Đường Nhiễm Mặc bắt lấy tay cô, trấn an cô, che ở trước người cô, thân ảnh sừng sững như núi, ngăn cách hết thảy mưa gió. Trình Nhân nói: "Cũng thật may mắn Đường tổng tài cậu đã đến rồi, nếu không muốn tôi động thủ giết một tiểu cô nương, lương tâm tôi đây thật đúng là sẽ tệ lắm!" Hắn cuối cùng làm bộ làm tịch thở dài, kỹ thuật diễn một chút cũng không ra gì. Đường Nhiễm Mặc sắc mặt không thay đổi, "Chuyện này không quan hệ đến Mạt Lị, để cô ấy đi." "Cháu không đi!" Mạt Lị gắt gao nắm lấy tay hắn, thần sắc kiên định. Thanh âm hắn hòa hoãn, "Mạt Lị, nghe lời." "Cháu không cần nghe lời!" "Cháu đi rồi tôi mới có thể yên tâm." "Chính là cháu không yên tâm!" Đỉnh mày Đường Nhiễm Mặc nhíu chặt, lấy ra thần thái đáng tin, "Tiêu Mạt Lị, tôi kêu cháu đi!" "Gió lớn quá, cháu cái gì cũng không nghe thấy!" Mạt Lị quật cường nhìn hắn, không bị khí thế hắn dọa chút nào. Hai người tranh chấp như vậy, Trình Nhân bị bỏ qua cười nhạo một tiếng, ngắt lời, "Bất luận cái gì, chỉ cần tưởng tượng đến Đường tổng tài gấp gáp như thế không chờ nổi phải bảo vệ cô, liền làm tôi hoài nghi đứng trước mặt tôi có phải vẫn là Đường Nhiễm Mặc hay sao?" Đường Nhiễm Mặc từ bỏ việc bắt Mạt Lị rời đi, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng càng rõ ràng, "Ông có thể dễ dàng hoài nghi chính mình như vậy, lúc trước tôi từng đem ông làm địch thủ thật đúng là xem trọng ông." "Ha, Đường tổng tài thật hài hước." Trình Nhân mở ra cò súng, "Đừng quên, mạng của cậu chính là ở trong tay tôi." Đường Nhiễm Mặc không kinh không sợ nhìn Trình Nhân, không khí đột nhiên khẩn trương. Bỗng nhiên, "Đoàng!" Một tiếng vang lớn, ánh lửa cực đại, mọi người đều cả kinh. Đường Nhiễm Mặc phản ứng cực nhanh kéo Mạt Lị nằm xuống mặt đất, đem cô bảo hộ dưới thân mình, dòng khí nóng rực gào thét đi qua trên lưng hắn, nhưng bởi vì có cột chống đỡ, dòng khí giảm đi không ít. Một đợt nóng tiếp theo cuộn ra, cùng với tiếng vang kinh thiên động địa, trong kho hàng cuồn cuộn khói đặc giống như bão cát, ngọn lửa đỏ nở rộ ra như đóa pháo hoa, làm đêm tối chợt sáng như ban ngày, tựa hồ đã trải qua rất lâu lại cũng giống như mới trôi qua vài phút, trừ bỏ vẫn còn lửa bập bùng, hết thảy đều thật an tĩnh. Đường Nhiễm Mặc đứng dậy, khẩn trương hỏi: "Mạt Lị, có bị thương hay không?" Mạt Lị mở mắt ra, cô còn có chút mờ mịt thất thố, cô được hắn bảo hộ cực tốt, ngoại trừ tóc hơi loạn, không có một chút dấu vết bị bỏng rát, nhìn đôi mắt đen như diệu thạch của hắn, trái tim kinh hách đang nhảy như bay bình phục trở lại, nhưng ngay sau đó cô lại nôn nóng hỏi: "Cháu không sao, thúc thúc thế nào? Thúc có bị thương hay không?" Hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt tràn ánh sáng, lau đi bụi đấy trên mặt cô, ôn nhu nói: "Tôi rất tốt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]