00: 10: 39.
Thời gian màu đỏ cứ nhảy, trong mắt Mạt Lị một giây, một giây rút ngắn lại. Cô vất vả bò đến cái bàn bên cạnh, nhìn trái bom trên bàn, lại nhìn xem chính mình hai tay bị trói sau lưng. Cho dù Trình Nhân không cột tay, cô cũng không có cách nào lấy bom. Cửa sổ kho hàng quá cao, hai tay hai chân cô đều bị cột, không có biện pháp phá cửa sổ mà bò ra ngoài. Mạt Lị cắn răng, gian nan đứng lên, thân mình nghiêng ngả khó giữ được cân bằng, cô nhảy tới cửa, dùng bả vai đụng vào cửa sắt. Quả nhiên cửa bị khóa bên ngoài.
Cô nhụt chí ngồi xuống đất, nhìn quanh một vòng. Trình Nhân làm việc rất cẩn thận, trong kho hàng một vật sắc bén cũng không có, cho dù cắt đứt được dây trói cũng không làm được gì, nhìn thời gian cứ một giây rồi lại một giây ngắn lại, cô thất bại nghĩ, chẳng lẽ mình hôm nay thật sự bỏ mạng tại nơi này?
Đường Nhiễm Mặc hắn...... Hắn khẳng định lo lắng rất nhiều, nếu cô thật sự chết đi, cũng không biết hắn có thể nhớ được mình bao lâu, có thể không quá ba hay bốn năm liền ở bên người phụ nữ khác. Tưởng tượng đến Đường Nhiễm Mặc sẽ ở cùng với người con gái khác, trong lòng cô thập phần không cam lòng, cô kỳ thật không rộng lượng như vậy, tính độc chiếm cũng không nhẹ, trước khi chết còn nói cái gì anh phải sống thật tốt, mau quên em... Loại lời nói này thật sự không giống như cô có thể nói ra, nhưng mà... Nhưng mà nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532402/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.