Không khí nhất thời thật khẩn trương, nhưng Mạt Lị tựa hồ không phát hiện ra, "Vì sao lại đóng băng anh ấy, anh ấy không tốt sao?"
"Mạt Lị, đây là công việc." Đường Nhiễm Mặc rũ mắt nhìn nàng, thanh âm trầm thấp cực kỳ ôn nhu, như là đang khuyên bảo một tiểu hài tử.
"Ồ...... Thì ra là vậy." Bộ dáng của cô thật ngoan ngoãn đáng yêu, "Nếu là công việc, cháu sẽ không hỏi thêm."
Gương mặt hoàn mỹ của Tống Lan đang tươi cười chợt cứng lại, tiểu cô nương, nói rằng thật thích hắn, ở đâu rồi?
Tuy rằng có chút lỗi thời, nhưng Thẩm Thiên Thu thật muốn cười ra miệng, tưởng mê hoặc Mạt Lị để cứu lấy mình cái gì, kết quả không nghĩ tới cô bé chỉ nghe Đường Nhiễm Mặc nói.
Tống Lan ơi Tống Lan, cậu được xưng là đối với nữ nhân luôn luôn như một tình nhân hoàn mỹ, cuối cùng cũng có thất thủ một lần, Thẩm Thiên Thu tấm tắc lắc đầu.
"Chúng ta đi đến văn phòng." Đường Nhiễm Mặc nắm tay Mạt Lị, ý vị khác nhìn thoáng qua Tống Lan, rồi mang đi theo Mạt Lị, cô cũng không quay đầu lại nhìn.
Tống Lan đương nhiên có thể cảm nhận được Đường Nhiễm Mặc cảnh cáo cùng tức giận đối với mình, hắn bất đắc dĩ thở dài, "Thất sách nha."
"Tiêu Mạt Lị cũng không phải là những nữ sinh cậu hay gặp, không phải chỉ cần cậu tươi cười một cái liền điên đảo mê thần hồn." Thẩm Thiên Thu khinh thường nói: "Cậu mấy ngày này vẫn nên ở nhà an tâm đọc sách, viết chữ, nung đúc chút tình cảm đi, tốt nhất gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532347/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.