Có lẽ Đường Nhiễm Mặc nói chuyện thanh âm quá ôn nhu, dùng cơm xong Mạt Lị ở trong lòng hắn mơ màng muốn ngủ, Đường Nhiễm Mặc nhẹ nhàng vỗ trán cô, như đang cẩn thận chiếu cố một đứa trẻ. Đích xác, Mạt Lị còn quá nhỏ.
Thực mau, cô thoải mái ngủ rồi, hắn hôn lên trán cô, phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ, "Tiểu nha đầu, nhanh lớn lên đi."
"Bang" một tiếng, hồ sơ trong tay Thẩm Thiên Thu rơi xuống đất.
Mạt Lị xoa đôi mắt chậm rãi tỉnh lại, Đường Nhiễm Mặc nhìn về phía Thẩm Thiên Thu, Thẩm Thiên Thu lập tức sợ tới mức vừa nhanh chóng nhặt đồ rơi xuống vừa làm ra vẻ như không có việc gì. Phải nói là, không thể không cảm tạ hắn có một người bạn tốt là diễn viên, mưa dầm thấm đất làm cho kỹ thuật diễn của Thẩm Thiên Thu cũng không tồi.
"Tổng tài, đây là tư liệu liên quan tới Trình Nhân." Thẩm Thiên Thu mắt nhìn thẳng vào tư liệu trong tay, để lên bàn, như thể không nhìn thấy thiếu nữ mới tỉnh lại.
Mạt Lị còn đang mơ mơ màng màng, nghe được Thẩm Thiên Thu nói liền theo bản năng hỏi: "Trình Nhân là ai..."
"Lão tổng công ty Huy Hoàng, là tên râu ria thôi!" Đường Nhiễm Mặc bắt được tay cô còn đang dụi mắt, "Đôi mắt muốn đỏ lên rồi."
"Dạ......" Nàng híp híp mắt, ngáp một cái, phát ra thanh âm nho nhỏ như một con mèo con. Đừng nhìn cô có vẻ chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn không ngu ngốc đâu, "Để thúc phải đi tìm tư liệu của ông ta, thật sự là râu ria
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532333/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.