Vẫn là bệnh viện lần trước, vẫn là bác sĩ lần trước, Mạt Lị ngồi ở trong văn phòng Lý Phi, nhất thời cảm thấy vận mệnh cũng thật thần kỳ.
"Tiêu tiểu thư mắt cá chân sưng đỏ, khớp xương vẫn hoạt động tạm được, X quang nhìn ra không có gãy xương, là dây chằng mắt cá chân kéo bị thương, nghỉ ngơi hai tuần sẽ tốt, mấy ngày hôm nay không được cử động nhiều, để tránh vết thương càng thêm nặng."
Nghe Lý Phi nói xong, Đường Nhiễm Mặc vẫn biểu tình lạnh băng.
Mạt Lị nhỏ giọng nói mãi, "Đã nói chỉ là trật gân không có gì trở ngại, làm sao mà cứ phải tới bệnh viện, còn phải chụp X quang..."
"Tiêu Mạt Lị."
"Dạ..." Hôm nay số lần hắn kêu tên cô đầy đủ cũng thật là siêu nhiều.
Một cái trật chân mà thôi, còn phải làm phiền viện trưởng Lý Phi tới kiểm tra, hắn thật là chuyện bé xé ra to.
Chuyện bé xé ra to?
Đường Nhiễm Mặc đã hiểu ý tứ của cô, phát ra một tiếng cười lạnh, "Cháu có thể để tâm tới thân thể của mình một chút được không, đã lớn như vậy rồi mà vẫn không biết quan tâm mình hay sao?"
"Nhưng mà vẫn có thúc thúc lo lắng cho cháu mà." Cô giương giương khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, trong mắt hình như có sao trời lóng lánh, lại bĩu môi nói, "Bất quá thúc mỗi ngày ngoại trừ làm việc không ngưng nghỉ, giống như tương lai muốn kết hôn với đống hồ sơ đó thì cháu cũng khó cảm nhận được thúc có quan tâm tới cháu."
Đường Nhiễm Mặc khóe miệng kéo lên, cao giọng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/532323/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.