Chiếc xe màu đen chạy như bay trên đường, mà hiện tại đúng vào giờ tan tầm, dòng xe cộ như nước. Vốn là có tài xế đưa đón Mạt Lị đúng giờ, nhưng Mạt Lị do bị thương làm thay đổi kế hoạch, nhưng lúc này cô có chút hối hận. Mạt Lị nắm chặt đai an toàn, nhìn người đàn ông bên cạnh sắc mặt tối tăm, kêu lên một tiếng rất nhỏ, "Thúc thúc..." Hắn khóa chặt mi, không nói gì. "Cháu cảm thấy chúng ta còn sống được thì mới có thể về nhà, thúc có thấy vậy không?" "Tiêu Mạt Lị." Hắn nhìn chăm chú vào phía trước, kêu tên cô, gằn từng chữ một. "Dạ, cháu nghe đây." "......" Thật lâu sau, hắn giống như nhận thua, thần sắc căng chặt cũng giãn ra, ngữ khí bất đắc dĩ, "Cháu có thể đừng lần nào cũng đều cười vô tâm vô phổi hay không?" Việc này làm hắn cảm thấy mọi lo lắng của mình là dư thừa. "Cuộc sống vốn dĩ trái ngược như thế mà, không cười cười nói nói thì không phải thảm hại hơn sao?" Mạt Lị lười biếng dựa vào xe, việc cô an tâm chính là, cuối cùng hắn cũng lái chậm lại. Đường Nhiễm Mặc quét mắt nhìn cô thong thả ung dung thoải mái, không nhịn được hỏi: "Chân còn đau không?" "Đi phòng y tế bôi thuốc thì đã khá hơn nhiều." "Ừ." Lại nghĩ tới cái gì, hắn hỏi: "Ai đỡc cháu đi phòng y tế?" "Là Thu Bạch Bạch, là bạn ấy đỡ cháu đi, xảy ra chuyện gì sao?" "...... Không có gì." Hắn chỉ là nghĩ tới một cảnh không tốt, nhưng Mạt Lị trả lời làm hắn yên tâm, chỉ cần không phải người khác giới chạm vào cô, hắn liền cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút, bất quá loại lời này hắn không có khả năng nói ra. "Thúc thúc...... Đây không giống đường đi về nhà?" "Chúng ta đi bệnh viện." "Sao vậy?" "Tiêu Mạt Lị, đừng nói với tôi, cháu cho rằng bị thương còn có thể liền như thế dễ dàng về nhà?" Cô ủy khuất, "Không thể sao?" Một cái phanh gấp, Mạt Lị thiếu chút nữa đụng đầu vào thành xe, một bàn tay bắt lấy cánh tay cô, làm cô theo quán tính đâm vào lòng ngực hắn. "Đau! Mũi của cháu!" Người con gái đụng vào lồng ngực cứng rắn của hắn, không cảm thấy có gì ái muội mà thật ra lại bị đau. Đường Nhiễm Mặc khóe miệng cong lên, duỗi tay nâng cằm cô lên, tinh tế nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, "Để thúc thúc nhìn xem Mạt Lị của chúng ta có bị hư mũi hay không." Ngữ khí này... Như thế nào lại nghe có vẻ không đứng đắn, hắn đúng là thúc thúc của cô, nhưng vì cái gì mà hai chữ này từ trong miệng hắn nói ra liền biến chuyển, ý vị khó miêu tả được. "Thúc thúc cố ý!" Cô trừng hắn, ánh mắt quá kiều man đáng yêu, rõ ràng chứa đầy tức giận, lại như con mèo nhỏ giơ móng vuốt cào cào vào tâm của hắn. Đường Nhiễm Mặc mềm cả người, hắn cười nhẹ, "Được rồi, được rồi, là tôi cố ý." "Thúc chọc cháu!" Hắn đồng ý theo lời cô, "Ừ, tôi chọc cháu." "Đường Nhiễm Mặc!" "Ừ, tôi nghe đây." "Thúc không được cười!" "Cuộc sống vốn dĩ trái ngược như thế mà, không cười cười nói nói thì không phải thảm hại hơn sao?" "......" Tình huống như vầy, Mạt Lị mà còn nhìn không ra hắn cố ý chọc mình thì thật là xuẩn. Cô hừ một tiếng, rồi quay đầu đi không nhìn hắn nữa. Đường Nhiễm Mặc cũng phát hiện ra chính mình cảm thấy thú vị, chọc vị này nổi nóng lên như vậy lại dường như lạc thú. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ từng có cảm giác tương tự, cực kỳ giống như các nam sinh chọc ghẹo nữ sinh, cố ý kéo tóc làm các cô tức giận, hắn lúc trước từng khinh bỉ những hành vi ấu trĩ này, nhưng hiện tại hắn cũng ấu trĩ như vậy, như một tổng tài vĩ đại như hắn sẽ không thừa nhận chính mình là ấu trĩ. Hắn sửa sang lại áo cô, dỗ dàng cô, "Ngoan, đợi tôi, tôi xuống xe trước." Hắn rời xe rồi thật nhanh đi qua phía Mạt Lị, mở cửa rồi nhẹ nhàng ôm Mạt Lị kiểu công chúa ra khỏi xe. Mạt Lị chớp chớp mắt, mới phát hiện bọn họ đã tới bệnh viện, chỉ qua là lúc đầu xe dừng lại, hắn trêu đùa làm cho cô chưa kịp chú ý tình huống bên ngoài. Từ trường học ra tới đó là Đường Nhiễm Mặc ôm cô, bởi vì đã tan học nên cơ bản xung quanh không có người, nhưng đây là bệnh viện sẽ không giống vậy, cửa ra vào, người bệnh, người nhà, bác sĩ, hộ lý... thấy được một mỹ nam ôm một mỹ nữ đi ngang qua, ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng đặt lên người họ. Thật là...... Quá mất mặt! Mạt Lị sắc mặt đỏ bừng, cô quay đầu vùi mặt vào lòng ngực hắn, đôi tay choàng cổ hắn, cả người dán chặt vào mình hắn như muốn lấy nơi đó che cho cả người mình. Đường Nhiễm Mặc nhìn ra cô e lệ, lại thập phần hưởng thụ, hắn cúi đầu hôn nhẹ vào đỉnh đầu của cô, động tác thật nhẹ, trong lòng ngực thiếu nữ căn bản không nhận ra được. Ánh mắt hắn thật là ôn nhu dịu dàng đến có thể làm người chết chìm! Không ít các cô gái nhìn tới ngây người, cư nhiên nhìn đôi tình lữ mà tim muốn bốc cháy. Tuy rằng trong không khí tràn ngập luyến ái, nhưng bọn họ thật sự không phải tình nhân. Ít nhất, tạm thời chưa phải. Tổng tài đại nhân rất có tin tưởng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]