Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
____
Ánh mắt hai người giao nhau, dịu dàng bình yên như trăng thanh gió mát.
Hạ Nam Phương chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng của Lý Nhiễm không dứt ra được. Anh giật mình nhận ra cô chỉ là đang nhất thời ngẩn ra mà thôi nếu không tại sao lại có ánh mắt dịu dàng như thế được.
Đột nhiên cảm thấy khẩn trương, yết hầu ngưa ngứa: "Làm... làm sao vậy?"
Bọn họ rất lâu rồi chưa từng nhìn nhau gần như vậy.
Khi bọn họ còn yêu nhau, thời gian của Hạ Nam Phương còn quý hơn vàng, ngày ngày bận rộn, rất ít khi đáp lại ánh mắt của cô. Sau đó bọn họ chia tay, Lý Nhiễm lại không muốn quan tâm để ý đến anh nữa nên lại càng không.
"Anh có tóc bạc rồi."
Cô duỗi tay vuốt nhẹ từ bên tai anh, dừng ở bên thái dương: "Có vài cọng rồi này."
"Vậy ư?"
Anh hơi hơi nghiêng đầu, dường như không quá để ý.
Người như anh có tóc bạc là hết sức bình thường, lúc nào cũng thức đêm, ngủ sai giờ giấc, gánh áp lực mà người bình thường không thể chịu đựng được. Trên lưng anh cõng theo trọng trách phục hưng Hạ gia khi mới chỉ 18 tuổi, bả vai non nớt nhưng tràn đầy nhiệt huyết.
Anh chỉ dùng chưa đến mười năm đã đem vinh quang năm đó của Hạ gia quay lại, đa mưu túc trí nhưng lại khiến thân thể tiêu hao quá mức.
Cô lẩm bẩm, như không thể chấp nhận được: "Tại sao lại như thế được? Anh chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-nay-toi-khong-ga-nua/620121/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.