Chương trước
Chương sau

Editor: Puck
Hôm sau.
Sáng sớm.
Diêu Bối Địch từ trên giường lớn to như vậy tỉnh táo lại, nhìn ánh mặt trời sáng chói từ bên ngoài rèm cửa sổ xuyên thấu vào.
Cô đảo mắt nhìn quanh phòng.
Tiêu Dạ một đêm không về.
Chuyện như vậy đã rất lâu không xảy ra rồi.
Cô không quá để ý, cô nghĩ lâu như vậy, Tiêu Dạ luôn có chút chuyện riêng phải làm.
Cô duỗi người, rời giường, sau đó rửa mặt.
Thật ra đã có một thời gian rất dài cô không đi làm, cha cô thỉnh thoảng sẽ hỏi cô đang làm gì, cô không dám nói quá nhiều, nói nhiều rồi sợ cha mẹ cô lại mất hứng, cô chỉ nói qua một đoạn thời gian sẽ lại đi làm, thật ra cô muốn chăm sóc thật tốt cho Tiêu Dạ, nhìn tình huống trước mắt, trạng thái của Tiêu Dạ ngược lại khá hơn rất nhiều, không cần cô chăm sóc nhiều. Nhưng thật ra có lúc chỉ tự mình tìm cớ mà thôi, muốn ở trong nhà, muốn bên cạnh Tiêu Dạ lâu một chút.
Bình thường vào buổi sáng tương đối trễ Tiêu Dạ mới sẽ đi Đỉnh Hạo Hãn.
Mà thời gian từ sáng cho đến trưa, bọn họ có thể dây dưa một lúc trên giường, cũng có thể ăn chung điểm tâm, cùng nhau xem ti vi.
Cô nhếch miệng nở nụ cười bâng quơ, từ trong phòng xuống lầu.
Trong nhà không có bao nhiêu thức ăn, cô nghĩ vừa đúng hiện giờ thừa dịp Tiêu Dạ chưa về, ra cửa mua đồ ăn cho mấy ngày. Có lẽ lát nữa Tiêu Dạ sẽ về, buổi trưa sẽ ăn cơm trong nhà đấy?!
Nghĩ như vậy, đột nhiên nheo mắt lại.
Bước chân cô đang đi xuống lầu cung lập tức khựng lại, nhìn người đàn ông ngồi trên sofa trước mặt.
“Tiêu Dạ?” Diêu Bối Địch rất kinh ngạc.
Trở về, sao không lên phòng nghỉ ngơi?
Nhìn dáng vẻ anh, giờ phút này trên mặt rõ ràng vô cùng mệt mỏi, tối hôm qua cả đêm không ngủ sao?!
Cô mím môi, sải bước đi tới, rất tự nhiên rất dịu dàng ngồi ở chỗ rất gần anh, thân thể chạm vào thân thể anh, dịu dàng hỏi, “Sao trở về không lên phòng ngủ?”
Tiêu Dạ mím môi, hình như thật lâu sau mới quay đầu nhìn Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch cũng nhìn thẳng anh, nhìn anh trầm mặc, không nói một câu.
“Anh có chuyện gì sao?” Diêu Bối Địch nhạy cảm hỏi.
Trước kia Tiêu Dạ không phải như thế.
Cho dù không thích nói chuyện, nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ, cảm giác giống như che giấu chuyện gì, một chuyện không được tốt…
Cô giật thột, nhếch miệng nở nụ cười thật to, không để cho mình suy nghĩ lung tung, “Em đỡ anh lên lầu ngủ.”
“Không cần.” Tiêu Dạ từ chối thẳng.
Diêu Bối Địch cau mày, “Còn có chuyện gì chưa xử lý xong sao?”
Tiêu Dạ nuốt nước miếng.
“Sao vậy? Nhìn anh thật kỳ quái.” Diêu Bối Địch nhìn anh, “Là quá mệt mỏi sao? Hay thân thể không thoải mái?”
Nói xong, Diêu Bối Địch rất tự nhiên giơ tay sờ trán Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ cứ không có động tĩnh gì như vậy, yên lặng nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô vô cùng quan tâm mình.
Anh chỉ mím môi, cảm nhận ấm áp từ lòng cô truyền đến, cảm nhận nơi ngực, từng chút từng chút một đau đớn giống như không nói rõ được, càng ngày càng rõ ràng.
Cổ họng anh vẫn giật giật lên xuống.
“Không phát sốt, nhất định do quá mệt mỏi.” Diêu Bối Địch tự nói, hình như còn thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đôi tay tự nhiên ôm lấy cánh tay anh.
Cho tới bây giờ, rất nhiều hành động thân mật giữa bọn họ đã thành tất nhiên, Diêu Bối Địch sẽ xấu hổ, nhưng sẽ không bài xích chuyện này, thậm chí rất nhiều khi sẽ chủ động
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.