Dần dần, thời gian càng ngày càng muộn, mọi người trở về phòng của mình.
Kiều Tịch Hoàn nằm trên giường lớn, như có điều suy nghĩ.
Cố Tử Thần từ phòng tắm ra ngoài, nhìn Kiều Tịch Hoàn khó có được sớm như vậy đã nằm trên giường, hơn nữa còn có dáng vẻ vô cùng yên tĩnh.
Anh mím môi, tự nhiên đi tới, dùng lực cánh tay chống lên giường, nằm bên cạnh Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy sự tồn tại của Cố Tử Thần, tròng mắt chỉ đảo qua, tiếp tục suy nghĩ chuyện mình nghĩ không ra.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Thời gian chảy xuôi.
Kiều Tịch Hoàn lật người, có phần lăn lộn khó ngủ.
Sau khi mình càng ngày càng cảm thấy sự tồn tại của Diệp Vũ càng lúc càng kỳ quái, đã sinh ra tâm tình không nói ra được với người phụ nữ này, cảm thấy cô ta như đang che giấu cái gì, che giấu chuyện gì đó gây bất lợi cho mình…
Khẽ mím môi, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Cố Tử Thần.
Nhìn anh nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Đột nhiên giống như biết cô đang nhìn anh, anh mấp máy môi, “Em định nói gì?”
Căn phòng yên tĩnh, giọng nói mang theo cuốn hút của Cố Tử Thần, vẫn có cảm giác man mát lành lạnh.
“Anh và Diệp Vũ…” Kiều Tịch Hoàn nói, nheo mắt lại, “Anh có thể lựa chọn không nói, nhưng không nên gạt em.”
Cố Tử Thần mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, anh không thay đổi sắc mặt, lại đẹp trai chói mắt.
Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001873/quyen-3-chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.