“Kiều Tịch Hoàn, cô quả nhiên không đơn giản.” Trên hành lang yên tĩnh, Diệp phu nhân lạnh lùng cao ngạo nghiêm mặt, nói không nhanh không chậm.
Kiều Tịch Hoàn mím môi cười, “Dì, cháu không hề phức tạp như dì nghĩ, cháu chỉ muốn thông qua thành ý của cháu nhờ dì giúp đỡ cháu làm chút chuyện không coi là gì đối với dì mà thôi. Dì việc gì phải đề phòng cháu như vậy.”
Diệp phu nhân cười lạnh, nửa tin nửa ngờ lời Kiều Tịch Hoàn nói.
Cũng hoặc là, quen tự mình đi nhìn xem một việc, lời của người khác không hề có tác dụng gì với bà.
Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời, rất rõ ràng biết không thể đùa bỡn chiêu trò gì trước mặt Diệp phu nhân, bởi vì vốn sẽ không có tác dụng gì, cô gật đầu, cung kính nói, “Dì, cháu vào trước.”
“Kiều Tịch Hoàn.” Diệp phu nhân gọi tên cô.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bà ta.
“Tất cả tư liệu về Tề Lăng Phong đều ở chỗ tôi, mà tôi chưa đưa cho Tiêu Dạ, cũng chưa đưa cho Diệp Mị, bởi vì tôi cảm thấy, còn chưa đến lúc đưa cho họ. Hiện giờ tôi rõ ràng nói cho cô biết, biểu hiện của cô, trực tiếp ảnh hưởng đến tôi có cần đưa phần tài liệu kia cho cô hay không, tự cô nhìn mà làm.” Nói xong, đi qua Kiều Tịch Hoàn, bước nhanh tới chỗ sâu hành lang.
Kiều Tịch Hoàn dừng bước ở đó.
Đột nhiên nhếch miệng cười.
Cảm giác bị làm khó, thật cmn không thoải mái.
Vốn toàn bộ đều do cô nắm quyền chủ động, hiện giờ tất cả lại đều nằm trên tay Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001854/quyen-3-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.