Chương trước
Chương sau
Kiều Tịch Hoàn vội vàng đứng lên, cung kính chào, “Chào dì Diệp.”
“Miệng vô cùng ngọt.” Diệp phu nhân cười, xuyên qua mắt kính thủy tinh gọng vàng, nhìn Kiều Tịch Hoàn từng chút một, ánh mắt khẽ động, đánh giá từ trên xuống dưới, “Thường nghe tiểu Mị nhà chúng tôi nhắc tới cô, nói cô vừa đẹp lại có khả năng, trong công việc còn giúp con bé không ít, tôi phải cảm tạ cô rất nhiều.”
“Dì nghiêm trọng rồi, ở công ty chúng cháu chính là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên. Huống chi, trợ giúp Diệp Mị nhiều nhất không phải là cháu, là Tử Hàn. Tử Hàn vẫn luôn rất chăm sóc Diệp Mị, đây là chuyện mọi người quá rõ ràng.” Kiều Tịch Hoàn nói, không hề bởi vì không khí này mà khẩn trương.
Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân hình như rất hài lòng với lời Kiều Tịch Hoàn nói, quay đầu nhìn Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân cười gật đầu, “Đúng vậy, nhiều năm qua, tiểu Mị của chúng tôi cũng coi như chịu được mây tan thấy trăng sáng rồi, có phải không Tử Hàn?”
“Dì, xin lỗi, khiến Diệp Mị đợi nhiều năm như vậy, là cháu không đúng.” Cố Tử Hàn biểu hiện vô cùng cung kính, “Nhưng mà sau này sẽ không, cháu sẽ chăm sóc tốt cả đời Diệp Mị.”
“Chuyện sau này, sau này hãy nói, bây giờ nói chuyện hiện tại thôi.” Diệp phu nhân hình như không thích thái độ giở giọng này, cũng không muốn rẽ ngang rẽ dọc, trực tiếp mở miệng nói, “Nghe Diệp Mị nói, hiện giờ trước không cử hành hôn lễ, đi làm giấy chứng nhận, vào ở nhà họ Cố?!”
Cố Diệu Kỳ giải thích, “Diệp phu nhân, Ngôn Hân Đồng mới vừa tạ thế, nếu như bây giờ cử hành hôn lễ, không nói đối với Cố Tử Hàn như thế nào, chỉ sợ người ngoài có ánh mắt khác thường với Diệp Mị, nhưng tình cảm của người trẻ tuổi đến điểm này rồi, hơn nữa tất cả đều đã lớn, thế hệ trước chúng ta không thể ngăn cản gì. Cho nên nếu như hai đứa bằng lòng, hiện ở cùng một chỗ, sau đó chờ chuyện Ngôn Hân Đồng đi qua một thời gian, nhất định bổ sung một hôn lễ thật tốt đẹp cho hai đứa!”
“Vậy không có gì.” Diệp phu nhân nói, “Chuyện hôn lễ, tôi có thể không truy cứu, truy cứu cũng vô dụng, tiểu Mị nhà chúng tôi một lòng ở trên người Tử Hàn nhà anh chị, hơn nữa nhiều năm như vậy không oán không hối, tôi còn chậm trễ hai đứa, tiểu Mị chẳng phải hận chết tôi sao!”
“Diệp phu nhân nói đùa.” Cố Diệu Kỳ hùa theo.
“Nhưng tôi nghe nói, Cố Tử Hàn muốn đi Thẩm Dương thật sao?” Diệp phu nhân lại nói.
Cố Diệu Kỳ giật mình, gật gật đầu, “Muốn để cho Tử Hàn đi rèn luyện một chút, Cố thị nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ không nhỏ, mấy đứa con trai của tôi, hiện giờ cũng chỉ có Tử Hàn có thể chống đỡ, cho nên về sau Cố thị vẫn phải dựa vào cháu nó đi phát triển, phải cho cháu nó chút cơ hội rèn luyện một chút mới được.”
“Rèn luyện, không nhất định phải đi cơ sở, chỗ có thể rèn luyện rất nhiều, lão Cố có thể nhịn như vậy, mới có thể nghĩ đến vị trí tốt hơn.” Diệp phu nhân nói.
Cố Diệu Kỳ trầm mặc một giây, hỏi, “Diệp phu nhân có lời gì không ngại nói thẳng.”
“Vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Diệp Mị là con gái bảo bối của tôi, cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ở Thượng Hải cũng chưa từng để cho con bé rời xa nhà, chính là đi ra ngoài du lịch tôi cũng phải phái người đi theo hai tư giờ, chỉ sợ con bé có chút sơ sẩy nào. Nếu như đã kết hôn, phải đi Thẩm Dương nơi xa như vậy, tôi thật sự có phần không yên lòng.” Diệp phu nhân nói từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt, lời tiếp theo, mọi người không cần nghĩ cũng biết, Diệp phu nhân rốt cuộc có ý gì rồi.
Cố Diệu Kỳ trầm mặc, không mở miệng.
Diệp phu nhân cũng chưa nóng nảy, nhìn Cố Diệu Kỳ, chờ câu trả lời của ông.
Thời gian kéo dài tầm hai phút, Cố Diệu Kỳ đột nhiên nói, “Mọi người đều làm cha mẹ, dĩ nhiên cũng suy nghĩ vì con cái. Nếu Diệp phu nhân nói như vậy, tôi chắc chắn sẽ không khiến bà khó xử. Tôi tạm thời không để Tử Hàn đi Thẩm Dương nữa, cũng đúng như bà nói, nơi nào rèn luyện không phải là rèn luyện, không cần đi nơi xa như vậy.”
Diệp phu nhân nhếch miệng cười, “Lão Cố nói như vậy, tôi không lo lắng nữa. Tiểu Mị là con gái đầu tiên gả ra nhà chúng tôi, nói gì cũng phải có của hồi môn, nhưng về của hồi môn, phải đợi đến khi cử hành hôn lễ, tôi không cố ý kéo dài, mà đây là truyền thống của dân tộc Trung Hoa, cử hành hôn lễ mới đại biểu cho chân chính lấy chồng, thông báo với người đời bọn họ trở thành vợ chồng hợp pháp.”
“Đó là đương nhiên, hơn nữa của hồi môn gì đó, chúng tôi đều cảm thấy không quan trọng, chỉ cần bản thân người trẻ tuổi tốt đẹp là được.” Cố Diệu Kỳ nói.
Diệp phu nhân gật đầu, cũng bày tỏ đồng ý.
Phần hôn sự này, cơ bản đã định.
Cố Diệu Kỳ phân phó nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, sơn hào hải vị.
Kiều Tịch Hoàn yên lặng ăn cơm.
Cố Tử Hàn thật sự là, vì không rời khỏi Cố thị, chiêu sáng chiêu tối gì đều lấy ra được!
Cho nên để Tề Lăng Phong tới trừ Cố Tử Hàn cái đinh trong mắt này đi, đúng là chuyện nhất định phải làm.
Nheo mắt lại, cơm ăn được một nửa, Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng bao.
Cô đi ra ngoài hóng mát.
Cảm giác người một nhà như vậy, khiến cô khó có thể nuốt xuống.
Thật ra thỉnh thoảng cô còn nghĩ đến Ngôn Hân Đồng, mà rất dễ nhận thấy, người một nhà này đã hoàn toàn quên mất người phụ nữ hài cốt chưa lạnh này.
Cho nên nói chết, thật sự là hành vi ngu xuẩn nhất của Ngôn Hân Đồng, cô ta chỉ thành toàn cho những người khiến cô ta chết mà thôi!
Hiện giờ, có thể, chết nhắm mắt không?!
Cô cười lạnh, đi vào toilet.
Chân trước mới vừa vào, Diệp Mị đã chân sau cùng vào.
Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta.
Diệp Mị như cầm túi trang điểm, trang điểm lại.
Người phụ nữ này rất chú trọng hình tượng, bất cứ lúc nào đều sẽ không bỏ qua việc để cho mình ăn mặc đến trình độ hoàn mỹ nhất.
Kiều Tịch Hoàn mắt lạnh nhìn cô ta.
Diệp Mị đang vẽ chân mày khẽ khựng lại, đảo mắt nhìn cô, “Có phải cảm thấy, rất nhanh không.”
“Nhanh hay không, do mấy người định đoạt, liên quan gì đến tôi.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.
Diệp Mị nhếch môi cười, tiếp tục vẽ chân mày.
Kiều Tịch Hoàn mở vòi nước, không chút để ý rửa tay, nói từng câu từng chữ, “Đã từng là người hợp tác, tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở cô, người nhà họ Cố có thể tiếp nhận cô trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cô nên biết, người nhà này có bao nhiêu máu lạnh. Khi cô có thể chạm đến điểm mấu chốt của bọn họ, cô có thể nghĩ thử xem, kết quả của cô có giống như Ngôn Hân Đồng hay không.”
“Tôi đương nhiên sẽ không giống như Ngôn Hân Đồng, tôi không ngu xuẩn như cô ta, hai ba câu nói đã có thể kích thích đến đi tự sát.” Diệp Mị nói.
Kiều Tịch Hoàn cười cười, “Có lẽ không phải là tự sát, mà là thật sự yêu thảm Cố Tử Hàn thôi, nói không chừng đang thành toàn. Ở trước mặt tình yêu, phụ nữ ngu ngốc như vậy, cô cũng giống vậy.”
Kiều Tịch Hoàn tùy tiện rút một tờ khăn giấy ra, lau tay, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
“Kiều Tịch Hoàn, tôi thật sự vô cùng bội phục cô, hình như cô đều không để ý đến chuyện gì, lại có chuyện gì, hình như vừa nhìn đã hiểu ngay. Tôi có thể rõ ràng nói cho cô biết, tôi biết rất rõ người nhà họ Cố có bao nhiêu tàn nhẫn, biết Cố Tử Hàn nhiều năm như vậy, anh ấy làm gì với tôi, tôi rõ ràng, nếu như tôi không sẵn sàng giác ngộ, tôi sẽ không để mình gả vào nhanh như vậy, hơn nữa.” Diệp Mị đột nhiên dừng lại một chút, “Có phải tôi đã từng nói với cô, cái chết của Ngôn Hân Đồng không chỉ có công lao của tôi không?!”
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn cô ta.
“Còn có Tề Tuệ Phân.” Diệp Mị nói.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, cô đoán được.
Tề Tuệ Phân nhìn như tất cả vì gia đình hòa thuận, thật ra, còn xuống tay được hơn bất kỳ ai khác.
Cô cười lạnh một tiếng, “Cho nên có mẹ chồng như vậy, cô không nên sẵn sàng giác ngộ sao?”
“Nên sẵn sàng giác ngộ là cô, Kiều Tịch Hoàn.” Diệp Mị nói, gằn từng tiếng.
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt.
“Về sau mọi người sẽ, lộ bản lĩnh riêng!” Diệp Mị cười lạnh.
Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.
Diệp Mị không phải là người ngu xuẩn, hiểu chuyện không thể ít hơn cô, cho nên tự nhiên biết được, một nhà Cố thị không phải đèn đã cạn dầu! Nói bởi vì yêu, yêu Cố Tử Hàn đến mức độ nghĩa vô phản cố, cô thừa nhận, Diệp Mị rất yêu Cố Tử Hàn, nhưng không biết vì sao, luôn có một loại ảo giác, mục đích của Diệp Mị chính là nhất định phải gả cho Cố Tử Hàn, giống như cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải gả cho anh ta, gả vào Cố thị.
Chấp nhất như vậy, rốt cuộc bởi vì sao?!
Cô khẽ động tròng mắt, rất nhiều khi nghĩ mãi không rõ!
Cô mím môi đi về phía phòng bao.
Bước chân, hơi ngừng lại.
Đối diện đi tới, Diệp phu nhân.
Vẫn tao nhã cao quý.
Cô không đi toilet trong phòng bao, bởi vì cô muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, còn Diệp Mị không trang điểm lại trong phòng bao, là bởi vì cố ý ra ngoài tìm cô. Nhưng Diệp phu nhân đi ra ngoài là bởi vì cái gì?!
Cô nhếch miệng nở nụ cười, cung kính chào, “Dì.”
“Kiều Tịch Hoàn.” Diệp phu nhân gọi cả họ tên cô, giống như cố ý tìm cô.
“Tôi chú ý cô từ lâu rồi.” Diệp phu nhân gọn gàng dứt khoát.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Lời dì nói khiến cháu thụ sủng nhược kinh, cháu vẫn cho rằng cháu là một nhân vật nhỏ không thu hút, không ngờ lại dẫn tới sự chú ý của dì.”
Diệp phu nhân không hề nhíu mày trước lời nói cố ý của Kiều Tịch Hoàn, “Tiêu Dạ đã từng bởi vì cô, đi tìm tôi. Diệp Mị bởi vì cô, đi tìm tôi, thậm chí…”
Diệp phu nhân định nói lại thôi.
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày lên, chờ lời nói chưa xong của bà ta.
“Nhiều người như vậy chỉ vì cô đi tìm tôi, không thể không khiến tôi liếc nhìn cô.”
“Dì quá lo lắng. Tiêu Dạ và Diệp Mị, cháu nghĩ cũng chỉ bởi vì một chuyện tìm dì mà thôi. Cháu thừa nhận, cháu có một tình cảm đặc biệt với Tề Lăng Phong, về phần là cái gì, cháu không tiện nói cho dì. Có lẽ bởi vì tần số tên của cháu xuất hiện bên tai dì hơi nhiều chút, nhưng trên thực tế, cháu thật sự chỉ là người bình thường mà thôi.”
“Có phải là người bình thường hay không, có lẽ về sau mới biết.” Diệp phu nhân nói từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, không nói lời nào.
“Diệp Mị sẽ tới nhà họ Cố, tôi hy vọng ở đó, cô có thể an phận thủ thường.” Diệp phu nhân nói, không mang tính uy hiếp, lại giống như lời khuyên.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp phu nhân, “Cháu không phải là người thích trêu chọc thị phi.”
“Chỉ mong.” Diệp phu nhân khẽ mím môi, ném lại một câu, chuẩn bị rời đi.
“Dì.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi bà lại.
Diệp phu nhân dừng chân.
“Nếu cháu lấy nhiều mối quan hệ như vậy, chính là vì tìm ngài giúp cháu điều tra Tề Lăng Phong, cháu nghĩ hiện giờ cháu gặp được ngài, vậy không thể bỏ qua cho cơ hội khó có được này.”
Diệp phu nhân cao ngạo lạnh nhạt nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Chuyện Tề Lăng Phong, cháu hy vọng dì có thể giúp cháu.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vì sao tôi phải giúp cô?” Diệp phu nhân nói từng tiếng.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Không tại sao, bởi vì cháu tự nhận cháu không có năng lực khiến dì nhìn trúng, nhưng cháu vẫn hy vọng dì có thể giúp cháu. Cháu chỉ có thể nói như vậy, Diệp Mị sẽ ở nhà họ Cố lâu dài, còn cháu chỉ ngắn ngủi, về phần có bao nhiêu ngắn ngủi, vậy phải xem thái độ của dì đối với chuyện Tề Lăng Phong này.”
Diệp phu nhân nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Hình như đột nhiên có thêm vài phần kính trọng người phụ nữ này!
Bà khẽ ngước mắt, “Kiều Tịch Hoàn, cô quả nhiên không đơn giản!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.