Kiều Tịch Hoàn vội vàng đứng lên, cung kính chào, “Chào dì Diệp.”
“Miệng vô cùng ngọt.” Diệp phu nhân cười, xuyên qua mắt kính thủy tinh gọng vàng, nhìn Kiều Tịch Hoàn từng chút một, ánh mắt khẽ động, đánh giá từ trên xuống dưới, “Thường nghe tiểu Mị nhà chúng tôi nhắc tới cô, nói cô vừa đẹp lại có khả năng, trong công việc còn giúp con bé không ít, tôi phải cảm tạ cô rất nhiều.”
“Dì nghiêm trọng rồi, ở công ty chúng cháu chính là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên. Huống chi, trợ giúp Diệp Mị nhiều nhất không phải là cháu, là Tử Hàn. Tử Hàn vẫn luôn rất chăm sóc Diệp Mị, đây là chuyện mọi người quá rõ ràng.” Kiều Tịch Hoàn nói, không hề bởi vì không khí này mà khẩn trương.
Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân hình như rất hài lòng với lời Kiều Tịch Hoàn nói, quay đầu nhìn Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân cười gật đầu, “Đúng vậy, nhiều năm qua, tiểu Mị của chúng tôi cũng coi như chịu được mây tan thấy trăng sáng rồi, có phải không Tử Hàn?”
“Dì, xin lỗi, khiến Diệp Mị đợi nhiều năm như vậy, là cháu không đúng.” Cố Tử Hàn biểu hiện vô cùng cung kính, “Nhưng mà sau này sẽ không, cháu sẽ chăm sóc tốt cả đời Diệp Mị.”
“Chuyện sau này, sau này hãy nói, bây giờ nói chuyện hiện tại thôi.” Diệp phu nhân hình như không thích thái độ giở giọng này, cũng không muốn rẽ ngang rẽ dọc, trực tiếp mở miệng nói, “Nghe Diệp Mị nói, hiện giờ trước không cử hành hôn lễ, đi làm giấy chứng nhận, vào ở nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001853/quyen-3-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.