Cô đảo mắt nhìn Diêu Bối Địch, nhìn Diêu Bối Địch hình như bởi vì câu nói kia của Tiêu Dạ mà thân thể run lên.
Cô đi theo Tiêu Dạ lâu như vậy, nếu nói là người yêu, vậy coi như là người yêu, nhưng không phải là kiểu như người ngoài tưởng tượng, là người yêu lấy kết hôn là điều kiện trước tiên, cô cảm giác Tiêu Dạ có quá nhiều nhân tố không xác định, luôn luôn vào lúc mình không chú ý, có lẽ sẽ biến mất trước mắt mình.
Tiêu Dạ đối với cô, chưa từng có cam kết và trách nhiệm.
Mà chuyện này, là Tiêu Dạ đền bù cô sao?!
Nói vậy, về sau, chỉ có một người phụ nữ là cô.
Là đại biểu, về sau anh sẽ cưới cô?!
Nghĩ như vậy, mặc dù vẫn rất căm hận đêm của mình bị Diêu Bối Địch chiếm đoạt, nhưng đảo mắt lại cảm thấy, bởi vì Tiêu Dạ đau lòng, để cho cô có được người đàn ông này cả đời, cũng coi như, đáng giá!
Cô hung hăng lườm Diêu Bối Địch, quay đầu lại dịu dàng chút với Tiêu Dạ, “Dạ.”
“Trở về thôi, anh đưa em về.”
“Ừ.”
Hai người rời đi, ôm nhau.
Quần áo của Tiêu Dạ vẫn còn vứt bỏ trong phòng, chỉ mặc áo choàng tắm rồi rời đi.
Diêu Bối Địch ngước mắt.
Mình khi đó, thật ra đã sớm lẳng lặng khóc thút thít rồi.
Cô lau nước mắt, xuống giường, mặc quần áo vào.
Thân thể vẫn còn hơi đau, đau đớn như vậy, vẫn không bù được tư vị trong lòng.
Cô mặc quần áo, xuống lầu.
Mở cửa phòng.
Tiêu Dạ đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001840/quyen-3-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.