Edit: Sóc Là Ta
Trong một nhà hàng khá yên tĩnh, Vũ Đại và Cố Tử Thần bốn mắt nhìn nhau. Khoé miệng Cố Tử Thần nhếch lên, trầm thấp mở miệng: “Chào em.”
“Chào anh.”
Hai người bình thản chào hỏi nhau, hoàn toàn không có vẻ gì là giả vờ, cũng không có đấu tranh hay cảnh trời long đất lở nào xảy ra như suy nghĩ của Kiều Tịch Hoàn. Vẻ mặt và biểu hiện của hai người rõ ràng không giống như là đã từng quen biết mà lúc này trông hai người họ giống như hai kẻ xa lạ chỉ vô tình gặp nhau mà thôi. Sau đó, hai người cúi đầu, bình tĩnh ăn phần cơm của mình.
Trong suốt bữa cơm, hầu như bọn họ không nói lời nào, trông họ cũng không phải cố ý lơ là lẫn nhau. Bên cạnh đó, không biết tại sao khi nhìn cảnh này Kiều Tịch Hoàn lại dấy lên suy nghĩ rằng chắc chắn hai người bọn họ có chuyện gì lớn đang xảy ra.
Dựa theo tính cách của Vũ Đại, hẳn là cô ấy sẽ không dễ dàng thích ai, giống như Cố Tử Thần vậy...
Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn cho rằng người mình yêu chính là Cố Tử Thần và lúc này cô cũng cảm nhận được năng lực của Cố Tử Thần dù hiện tại hạ thân anh đang bị tàn tật. Mà cái gọi là hạ thân tàn tật đó là mới nhìn qua chỉ như hời hợt, hững hờ đến đau lòng nhưng trong lòng anh lại không như vậy.
Kiều Tịch Hoàn thật sự đoán không ra, cô luôn cảm thấy anh thật sự không đơn giản, nhưng lại không thể biết anh có bao nhiêu năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001611/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.