Editor: Mẹ Bầu
Trong phòng khách, những người khác trong nhàđang ở đó xem ti vi. Nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện thì Tề Tuệ Phân liền cất giọng nói, âm điệu đúng khí phách của “đương gia chủ mẫu” (*): “Đã trễ thế này rồi hai đứa mới xuống để dùng cơm, còn ra thể thống gì nữa.”
(*) Đương gia chủ mẫu: Bà chủ giữ vai trò quản lý trong gia đình.
Kiều Tịch Hoàn cười nói, “Xế chiều hôm nay chúng ta quả thật đã ngủ quên mất. Hiện tại con cùng Tử Thần đi ra ngoài để ăn cơm.”
Lời nói vừa ra, tất cả mọi người trong phòng khách đều trở nên an tĩnh, ánh mắt không tự chủ đổ dồn vào ngắm nghía trên người Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần ngồi ở trên xe lăn vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, không có gì vẻ gì khác thường.
Nếu như mọi người nhớ không lầm, thì từ sau khi Cố Tử Thần bị tàn tật đến giờ, anh chưa từng bước ra khỏi cửa chính của nhà họ Cố một bước.
Lần này đột nhiên Kiều Tịch Hoàn nói bọn họ muốn đi ra ngoài ăn cơm, thật sự đã làm cho mọi người phải kinh ngạc đến rớt cằm!
“Cô đang nói cái gì, cô đưa Tử Thần thần đi ra bên ngoài...” Tề Tuệ Phân có cảm giác như mình đã nghe lầm thì phải.
Cố Diệu Kỳ nháy mắt cho Tề Tuệ Phân, ý nhắc nhở bà chớ có mở miệng hỏi nữa.
Tề Tuệ Phân nói được một nửa câu lại nuốt trở vào.
“Hai đứa đi ra ngoài ăn cơm đi, nhớ đừng trở lại quá muộn đấy.” Cố Diệu Kỳ khó khi có được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001610/quyen-2-chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.