Mỗi lần tên Tề Lăng Phong và Hoắc Tiểu Khê đặt chung một chỗ, cô sẽ cảm thấy sỉ nhục, một người đã hủy hoại cuộc sống của cô, khiến cô thấy ghê tởm vô cùng!
Những người khác thấy Kiều Tịch Hoàn không nói, bọn họ đã lăn lộn trên thương trường không phải 1, 2 ngày nên cũng thức thời ngậm miệng.
…
Kiều Tịch Hoàn bảo Doãn Tường và Milk về công ty, còn mình với Võ Đại trở lại nhà của cô ấy.
Cô vẫn mua thuốc cho Võ Đại còn mình thì nằm trên sofa xem tivi, nhìn một chút cũng không có hứng thú trên đời.
“Cô không đi làm sao?” Võ Đại mở một lon bia đưa cho Kiều Tịch Hoàn, rồi tự mình mở một lon.
Kiều Tịch Hoàn trở mình uống một ngụm, sau đó trở mình lật qua lật lại: “Không muốn đi.”
“Ừ.” Võ Đại cũng không hỏi nhiều.
“Giữa trưa có cơm ăn không?”
“Một mình thường ăn tương đối đơn giản, cô muốn ăn gì?”
“Tôi ăn cái gì cũng được.” Kiều Tịch Hoàn cũng không bắt bẻ, chính xác mà nói cô không có khẩu vị.
Bây giờ cô không muốn đến công ty, chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh một lát.
“Tề Lăng Phong có quan hệ gì với cô sao?” Võ Đại ngồi cạnh, thuận miệng hỏi.
Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn giật giật, khóe miệng mỉm cười hỏi: “Rất rõ ràng sao?”
“Chỉ là nghĩ đến lúc ở trong tù, cô vẫn luôn giữ tờ báo đó mà thôi.”
“Ồ, có chút quan hệ, nhưng mà nói ra cô cũng không tin, tôi không muốn lãng phí thời gian.” Kiều Tịch Hoàn không có phòng bị Võ Đại, cô vẫn theo thói quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001588/quyen-2-chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.