Kiều Tịch Hoàn tựa vào trong thang máy, sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên cô mặt đối mặt nói chuyện với Tề Lăng Phong, cô thừa nhận, mình có phần… khẩn trương. Cảm giác khẩn trương nói không nên lời, cô thật sự rất muốn lớn tiếng chất vấn anh ta, vì sao khi đó lại đối xử với cô như vậy? Cô đã làm tất cả vẫn không đáng để anh ta yêu sao? Còn phải vụng trộm với người không thể vụng trộm ở sau lưng cô? Đến cuối cùng còn dồn cô vào chỗ chết, cả tính mạng của ba mẹ cô cũng không tha!
Cô cắn môi, trong khoảnh khắc ấy cắn đến trắng bệch.
Rất nhiều chỗ cô không nghĩ thông được, rất nhiều khi cô muốn phanh thây anh ta ra, nhưng bây giờ cô chỉ có thể nhịn cảm xúc của mình, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, tự thôi miên mình rằng ngày đó từ từ rồi sẽ đến…
“Tổ trưởng Kiều, sắc mặt cô rất khó coi, làm sao vậy?” Doãn Tường đột nhiên nhìn thấy hai gò má cô không chút huyết sắc, vội vàng hỏi.
“Không có việc gì.” Kiều Tịch Hoàn lắc đầu.
Vốn tưởng rằng cô che giấu rất tốt, vốn tưởng rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Tề Lăng Phong mọi lúc mọi nơi, nhưng thật không ngờ, khoảnh khắc cô nhìn thấy anh ta, cả người cô đều phát run, trong lòng dâng lên cảm xúc ngũ vị tạp trần, có chút không cam lòng, cũng có chút căm thù đến tận xương tủy, thậm chí vẫn còn chút cảm giác dang dở của kiếp trước…
Cô nắm chặt ngón tay, hung hăng tự nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001587/quyen-2-chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.