Tiểu Linh vừa nghe, cả người bỗng chốc nóng nảy, vội vàng cầu xin tha thứ:
“Phu nhân, đừng mà phu nhân… bà đừng đuổi việc tôi, trong nhà tôi còn có bà nội 80 tuổi, cha mẹ bị bại liệt, em trai, em gái phải đi học, tôi không thể mất đi công việc này được…”
“Xã hội này còn có nhiều người có hoàn cảnh bi thảm hơn cô, nhà của tôi không phải là hội từ thiện, cô lập tức cút đi cho tôi.” Tề Tuệ Phân cũng không chút mềm lòng.
“Nhị thiếu phu nhân, cô cầu xin giúp tôi đi, ban nãy tôi sợ bị các người mắng cho nên mới nói dối, cô giúp tôi…” Tiểu Linh vội vã quay mặt nhìn Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng cau mày, người hầu này bình thường rất thông minh, làm việc lại chăm chỉ, nếu đi như vậy, thật đúng là có chút luyến tiếc, vì thế cô ta quay đầu nói với Tề Tuệ Phân:
“Mẹ, Tiểu Linh có thể thật sự không phải cố ý, cô ấy nhát gan sợ bị mắng cho nên mới nói dối, trong nhà muốn tìm một người tinh tế như vậy hết sức khó khăn, hơn nữa cô ấy đã chăm sóc anh cả nhiều năm…”
“Em dâu. Nếu như người hầu nào làm sai cũng đều nói mình không phải cố ý, vậy gia đình chúng ta không phải không còn gia quy nữa hay sao?. Hôm nay lỗi của Tiểu Linh cũng không lớn, nhưng nếu cứ tha thứ một cách đơn giản như vậy, sau này làm sao quản lý những người hầu khác?. Hơn nữa lời mẹ cũng đã nói ra rồi, em bảo mẹ thu hồi lời nói, không khác gì tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001530/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.