Nhạc đệm nho nhỏ vừa qua, Tề Tuệ Phân đã rời khỏi, bình tĩnh tự nhiên tiếp đón các khách mời khác.
Kiều Tịch Hoàn mím môi cũng chuẩn bị rời đi, thì Ngôn Hân Đồng đã gọi cô lại:
“Đợi chút”
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn cô ta.
Ngôn Hân Đồng từng bước từng bước tới gần cô, hung hăng nhìn cô gằn từng chữ nói:
“Kiều Tịch Hoàn, tôi không biết 3 năm sau có phải cô trở nên thông minh hay không, cũng không biết sau lưng có ai giúp cô hay không, tôi nói cho cô biết, đừng muốn đấu với tôi, vì cô không phải là đối thủ của tôi”.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười vô tội:
“Em dâu, chị thật không biết em đang nói cái gì, chúng ta là người một nhà, vì sao muốn đấu với nhau?!”
“Đừng giả vờ giả vịt ở trước mặt tôi”. Ngôn Hân Đồng hừ lạnh.
“Chị không có giả vờ, không phải em có hiểu lầm gì với chị chứ?” Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta, tựa hồ có chút khó tin khi bị hiểu lầm như vậy.
“Không có hiểu lầm, Kiều Tịch Hoàn tôi nói cho cô biết, đời này cô đừng nghĩ leo lên đầu tôi ngồi, cô gả cho người đàn ông nào thì quyết định vận mệnh ấy của cô”. Giọng điệu của Ngôn Hân Đồng lạnh như băng, sau khi bỏ lại câu nói kia, thì xoay người rời đi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, khóe miệng bình tĩnh nhếch lên
Chẳng qua là.
Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng “rẹt”
Ngôn Hân Đồng cả người ngẩn ra, nháy mắt cảm thấy trước ngực mình hơi lạnh, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001524/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.