Bóng đêm mùa xuân thật sự rất đẹp.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi.
Vườn hoa sau của Cố gia rất yên tĩnh tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm gió phất qua mặt.
Cố Tử Tuấn liên tục nhìn Kiều Tịch Hoàn, lẳng lặng nhìn cô, thanh âm u ám, chậm rãi nói:
“Chị thật sự đã thay đổi”
Không phải lâu rồi không gặp, cũng không phải thời gian 3 năm quá dài, mà là cô gái này đã thay đổi.
Nói có chỗ nào khác, là dung mạo, hay dáng người, hay cảm giác ?!
Anh chau mày, suy nghĩ sâu xa.
“Trong tù bị người ta hành hạ quá mức,… Có khả năng nơi này đã xảy ra vấn đề”. Kiều Tịch Hoàn mím môi, chỉ đầu của mình.
“Ai đánh?”
“Anh sẽ báo thù cho tôi sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi, khóe môi nhếch lên.
“Đâu có, tôi sẽ bảo người đó cũng đánh cho tôi một trận, bởi vì biến thành thông minh mà”
“….”Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt
“Không nói nữa, tôi vào phòng khách đây, nếu không… tai vách mạch rừng”
“Này, chị thật sự không muốn?” Cố Tử Tuấn hỏi cô.
“Không” Kiều Tịch Hoàn đứng dậy nói: “Chuẩn bị làm vợ đảm, mẹ hiền”
“Kiều Tịch Hoàn” Cố Tử Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô:
“Làm dâu cả thật khó!”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
Làm sao không phải chứ?.
Đi vào đại sảnh, vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.
Kiều Tịch Hoàn tùy tiện cầm lấy ly rượu nhấp 2 hớp…
Khóe miệng mím môi, mỉm cười.
Trước đây, Hoắc Tiểu Khê không có sở thích gì đặc biệt, một là rượu ngon, hai là Tề Lăng Phong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001523/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.