Tố Diệp đã xin nghỉ việc. Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo sư Đinh, cô đã đánh một đơn xin thôi việc, nhanh gọn, dứt khoát.
Sau khi nhận được đơn, giáo sư Đinh đã gọi cho Tố Diệp rất nhiều cuộc điện thoại nhưng cô không nhận máy. Cuối cùng giáo sư Đinh không còn cách nào khác, đành phải nhắn cho cô một tin: Hà tất phải giận dỗi vì chuyện này chứ? Lẽ nào cô định cả đời này không làm trong ngành tâm lý nữa sao?
Tố Diệp không nhắn lại.
Chỉ có điều, khi đọc được hai câu giáo sư Đinh gửi tới, lòng cô chợt đau nhói.
Thật ra, khi nộp đơn xin thôi việc, Tố Diệp cũng đã ít nhiều cũng đã cảm thấy hối hận. Vấn đề dẫu sao vẫn cứ tồn tại. Hành động của cô có phần bồng bột, nông nổi. Cầm đơn của cô lên tay, Lý Thánh Đản ngỡ ngàng vô cùng. Con bé hết lời khuyên nhủ cô đừng làm thế, rồi nói với cô đạo lý “lùi một bước trời cao biển rộng”, còn nói đây là Trung Quốc chứ không phải nước ngoài, trong công sở vốn không có cái gọi là công bằng.
Nhưng Tố Diệp xuất thân từ người làm nghiên cứu. Khi còn ở nước ngoài, cô toàn ở trong phòng thí nghiệm, còn quá nhiều điều chưa hiểu về cái gọi là “quy tắc ngầm” nơi công sở, mà quan trọng hơn là cô cũng không muốn hiểu. Nhưng có rất nhiều lúc, sự thỏa hiệp và nhượng bộ của một người chưa chắc đã khiến mọi người được chung sống trong hòa bình. Cô biết rất rõ một khi mình chấp nhận bản kiểm tra ấy, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811956/quyen-12-chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.