Năm xưa, Niên Bách Ngạn cho cô hai sự lựa chọn.
Hoặc là làm tình nhân của anh, trong vòng một năm.
Hoặc là làm vợ của anh, thời hạn một đời.
Vì sự tan rã niềm tin giữa hai người, Tố Diệp đã lựa chọn phương án đầu tiên. Cô nguyện dùng thời gian một năm ở bên cạnh anh, dùng một thân phận mang mác ngoài bỉ ổi để hao mòn sự nhiệt tình cuối cùng giữa họ.
Cô nghĩ một năm sẽ trôi qua rất nhanh, cũng giống như thời gian từ ngày quen biết Niên Bách Ngạn cho tới khi tình yêu sụp đổ, vừa hay cũng đúng một năm, nhanh như bóng câu qua khe cửa.
Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cho dằn vặt, cho day dứt, cho uất ức… Một đoạn tình cảm thay đổi quả thực cũng sẽ khiến tâm lý thay đổi. Cô chỉ hy vọng một năm này có thể trôi qua trong yên bình.
Nhưng chẳng ai kiểm soát được tình cảm của mình.
Dù là một bác sỹ tâm lý như cô hay một thương nhân đánh đâu thắng đó như anh.
Đau khổ quét qua tất cả.
Cả anh và cô đều không thể thoát được cảm giác hứng trọn đắng cay và giày vò.
Có lúc Tố Diệp cũng mê muội. Rốt cuộc là mọi việc thúc giục con người bước đi, hay trên đường đời con người không ngừng xảy ra chuyện? Cuộc điện thoại ấy của mợ như một tấm lệnh phù bắt quỷ, khiến cô bất lực, tuyệt vọng.
Cậu xảy ra chuyện, mợ lo lắng muôn phần. Mợ có thể gọi điện cho cô và Tố Khải để khóc lóc kể lể. Còn cô thì sao? Cô biết tìm ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811916/quyen-11-chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.