Hứa Đồng đang định lên gác xem Tố Diệp có ăn uống gì không, bỗng một tiếng đập cửa rầm rầm làm cô ấy giật nảy mình. Cô ấy nhanh chóng ra mở cửa mới phát hiện thì ra là Tố Diệp.
Mái tóc dài mới gội của cô còn chưa khô, vẫn buông thõng xuống vai. Gương mặt vốn dĩ đã nhợt nhạt giờ hoàn toàn như một tờ giấy trắng. Không, phải nói là tái xanh, rất dọa người. Câu đầu tiên khi bước vào chính là: Hứa Đồng! Tôi phải về Bắc Kinh ngay lập tức!
Hứa Đồng quả thực đã bị bộ dạng của cô dọa cho một phen, rồi lại phát hiện bàn tay đang níu chặt cánh tay mình của cô run lẩy bẩy. Cô ấy linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được! Bây giờ tôi lập tức đi gọi điện thoại cho tổng giám đốc!”
Tố Diệp buông thõng tay xuống, siết chặt từng ngón tay đang run lên, lẩm bẩm: “Điện thoại của anh ấy không gọi được…” Vừa rồi ở trong phòng, cô đã gọi hết lần này tới lần khác vào di động của Niên Bách Ngạn. Cả điện thoại cá nhân lẫn điện thoại dùng cho công việc đều sắp gọi nát bét, nhưng đều được thông báo không thể liên lạc được.
Hứa Đồng nghe cô nói vậy cũng thấy lo lắng. Ngoài trời đang mưa to gió lớn, tín hiệu yếu là chuyện rất bình thường. Nhưng trông Tố Diệp rất không ổn, cô ấy phải tìm tổng giám đốc thế nào đây?
“Cô đừng sốt ruột. Để tôi gọi lại thử xem!” Hứa Đồng vỗ về, rồi nhấc máy bàn gọi vào di động của Niên Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811915/quyen-11-chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.