Chỉ có điều, Tố Diệp hôm nay đúng là gặp họa. Từ lúc bước vào nhà cho tới giờ, tai cô không lúc nào được yên, đôi mắt xinh đẹp nhìn trân trân về phía hai người đàn ông ngồi trên sôpha như nhìn thấy một tai họa ghê gớm, bên tai là tiếng kêu gào có phần khoa trương của mợ cô, Phương Tiếu Bình.
“Thu ơi là Thu, chị nói xem, sao chị lại ra đi sớm như vậy? Con bé Tiểu Diệp này không chịu nghe lời, cứ lẳng lặng về nước thôi, cũng chẳng thèm báo cho mợ nó một tiếng, chị bảo em có khổ không? Nuôi nó từ lúc nó còn tè dầm ỉa đùn đấy. Thu ơi! Tiểu Diệp nó chán em rồi, chán luôn cả cậu em Tố Đông của chị nữa, chị sống khôn chết thiêng thì dẫn cả em và ông Tố đi cùng đi.”
“Thu” mà mợ nhắc tới chính là mẹ của Tố Diệp, Tố Thu. Nhắc đến tên thì không thể nhắc tới ông ngoại đã mất của cô. Ông ngoại cũng là một người rất có văn hóa và sống rất tình cảm. Sau khi sinh được một trai một gái, đã phát huy đầy đủ khả năng văn chương của văn nhân Trung Quốc, lướt bút một cái, một người là Tố Thu, một người là Tố Đông, chắc chắn là muốn nghĩ sau này sẽ đẻ thêm hai đứa nữa đặt là Tố Xuân, Tố Hạ gì đó.
Mợ Phương Tiếu Bình và mẹ cô, Tố Thu, tình cảm rất tốt đẹp, thế nên nuôi nấng Tố Diệp không khác gì con đẻ. Mợ là một người phụ nữ lạc quan rộng rãi, cái tên rất hợp với tính tình, từ sáng tới tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811486/quyen-2-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.