Càng lại gần, bóng hình người đàn ông càng rõ nét.
Chiếc áo sơ mi màu tím nhạt kẻ caro trắng, hòa vào ánh nắng nhạt nhòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến anh ta trông càng thoải mái. Trong một buổi chiều nhàn tản như vậy, người đàn ông này không giống như tới xem mặt. Anh ta tựa như một vị khách một mình tới đây thưởng thức cafe, chậm chạp tiêu khiển cả ngày dài.
Anh ta đang lật xem tạp chí. Từng ngón tay đặt trên mặt bàn có phần nhợt nhạt, nhưng rất sạch sẽ. Móng tay được cắt gọn gàng, làm cô nhớ tới bàn tay Niên Bách Ngạn. Ngón tay của anh cũng mảnh khảnh, sạch sẽ thế này, nhưng từng khớp xương lộ rõ hơn người đàn ông trước mặt.
Mái tóc anh ta được cắt ngắn, nhìn từ sau lưng trông vô cùng hoạt bát.
Tố Diệp đứng sau lưng anh ta một lúc, đầu mày nhíu chặt. Cô vẫn chưa thể phán đoán người đàn ông trước mắt rốt cuộc có phải Tưởng Bân đó hay không. Người ở bàn bên cạnh nhìn về phía cô, có lẽ lấy làm kỳ lạ về hành động của cô.
Người đàn ông kia dường như cũng phát giác ra điều gì. Anh ta ngừng động tác trong tay, quay đầu.
Khi nhìn thấy Tố Diệp, mắt anh ta chợt sáng lên: “Bác sỹ Tố phải không?”
Đó là một gương mặt trẻ trung, đầy sức sống. Đầu mày, đôi mắt tươi sáng, ngũ quan cũng chuẩn mực. Tuy không thể nói là điển trai nhưng lúc cười cũng mang lại cho người đối diện một cảm giác thoải mái như làn gió xuân. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342006/quyen-7-chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.