Làn gió lạnh buốt, thấm cả vào lòng người. 
Bên trong, gương mặt hơi nghiêng của người con gái thanh tú và dịu dàng. 
Bên ngoài, gương mặt người đàn ông chìm trong một mảng sáng rộng lớn, nửa sáng nửa tối. 
Niên Bách Ngạn nhìn thấy người đàn ông đó nhẹ nhàng đặt bàn tay lên tay Tố Diệp, thần thái ôn hòa, ánh mắt si mê. Cùng là đàn ông, anh quá hiểu hàm nghĩa của ánh mắt đó. 
Nhưng Tố Diệp lại không hất tay hắn ta ra. 
Đôi mắt Niên Bách Ngạn càng lúc càng âm u, trầm mặc. Một lúc sau, anh rút điện thoại ra, ấn xuống. 
Còn trong phòng, Tố Diệp trong lúc đầu óc còn đang mơ màng được giải cứu bởi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Cô giật mình. Lúc này mới ý thức được Tưởng Bân vẫn còn đang nắm tay mình, vội vàng nhân động tác lấy điện thoại để thoát khỏi sự tiếp xúc của anh ta. 
Đầu kia là giọng nói của Niên Bách Ngạn. 
Vẫn như một mặt hồ phẳng lặng, đôi lúc thoảng nhẹ một chút se lạnh. 
“Vẫn đang đi mua sắm à?” 
Sau khi nghe thấy giọng anh, Tố Diệp bất giác cảm thấy hoảng loạn trong lòng. Tim cô cũng nhanh chóng đập dồn dập, có một cảm giác làm việc gì lén lút bị bắt tại trận. Cô liếm môi, hít sâu để ổn định lại hơi thở bất an. 
“Đúng vậy!” 
Bên kia trầm mặc mấy giây mới lại hỏi: “Chỉ có em và Yêu Yêu?” 
Nét mặt Tố Diệp có phần hoảng hốt, rồi cô khẽ cười: “Đúng vậy! Lúc sáng anh đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342004/quyen-7-chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.