Nhà họ Diệp trở nên hỗn loạn, người người hoang mang.
Tố Diệp cưỡng chế “áp giải” Niên Bách Tiêu về tứ hợp viện trước, sau đó vội vã đến nhà họ Diệp. Tới nơi cô mới phát hiện ra cảnh sát đã có mặt ở hiện trường từ lâu, đang làm các thủ tục thu thập chứng cứ và xét hỏi.
Bốn người Nguyễn Tuyết Cầm, Diệp Lan, Diệp Hạc Phong và Diệp Uyên đều không có mặt ở nhà, có lẽ đã cùng đi tới bệnh viện. Nguyễn Tuyết Mạn ngồi trên sofa trong phòng khách vừa gào khóc vừa oán trách: “Cái nhà này làm sao vậy? Chúng ta không thể tiếp tục sống ở đây nữa rồi, đang yên đang lành thì rước ma quỷ về nhà.”
Tố Diệp vào nhà đúng lúc nghe được câu nói này của Nguyễn Tuyết Mạn, cũng nhân tiện nhìn thấy Niên Bách Ngạn. Một tay anh đang đút túi quần, một tay đang cầm di động nói chuyện điện thoại, hai hàng lông mày anh tuấn nhíu lại thành một độ cong nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám người làm đang bị cảnh sát thẩm vấn. Diệp Ngọc ngồi bên cạnh anh, đang nhỏ nhẹ khuyên nhủ Nguyễn Tuyết Mạn.
Diệp Ngọc nhìn thấy Tố Diệp trước. Thấy cô tới tận nhà họ Diệp, cô ta có phần kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều. Ngay sau đó Nguyễn Tuyết Mạn cũng nhìn thấy cô, lập tức bùng nổ. Bà ta đứng bật dậy khỏi sofa, chỉ vào cô, hét lớn: “Chính mày! Mày là con hồ ly tinh! Các anh mau bắt nó đi ngay đi, con nhỏ này chính là vận đen, là đồ sao chổi!”
Tố Diệp chỉ muốn xông tới chửi cho bà ta một trận rồi bỏ đi ngay lập tức.
Tiếng gào khóc thảm thiết của Nguyễn Tuyết Mạn đã quấy rầy phía cảnh sát, cũng làm kinh động tới Niên Bách Ngạn. Anh quay đầu nhìn thấy Tố Diệp đứng ngoài cửa, nếp nhăn trên trán lại càng sâu thêm. Anh nói ngắn gọn mấy câu vào điện thoại rồi cúp máy, đi tới trước, nhưng là nói với Nguyễn Tuyết Mạn: “Cô ấy tới đây vừa hay có thể chứng minh mình trong sạch.”
“Nó là một con yêu tinh! Kể cả lần hạ độc này không phải do nó làm, thì ma quỷ của nhà họ Diệp cũng do nó rước tới mà thôi.” Nguyễn Tuyết Mạn vẫn không chịu thôi.
Tố Diệp vốn dĩ đã không muốn đặt chân vào nhà họ Diệp. Nếu không phải vì Niên Bách Ngạn, đánh chết cô cũng không quay lại đây lần nữa. Cộng thêm một Nguyễn Tuyết Mạn không nói lý lẽ, có một giây phút cô thực sự muốn quay đầu đi ngay tức khắc. Nhưng Nguyễn Tuyết Mạn lại gán cho cô một tội danh lớn đến vậy, cô bỗng dưng không muốn đi nữa.
“Đúng rồi! Ma quỷ của nhà này là tôi gọi tới đấy, để chuyên trừng trị mấy lão yêu bà như bà đấy.” Cô chầm chậm ngồi xuống một bên của sofa, ngữ điệu cũng rất từ tốn.
Nguyễn Tuyết Mạn tức đến tái nhợt mặt mày. Diệp Ngọc nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt bất mãn, rồi lại ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn, nín nhịn không nói gì cả. Người phụ trách điều tra án bước tới. Tố Diệp nhìn thấy anh ta vẫn là người cảnh sát hôm trước hỏi cung cô, bèn cười khẽ: “Anh cảnh sát à! Nếu tôi chính là đồ phù thủy đã gọi ma gọi quỷ tới hại cái nhà này, liệu anh có dẫn tôi về sở cảnh sát thẩm vấn nữa không?”
Người cảnh sát ngẩn người giây lát, một sự xấu hổ nhanh chóng lướt qua gương mặt.
Niên Bách Ngạn lặng lẽ đứng chặn phía trước Tố Diệp, tránh để cô và người cảnh sát đối mặt nhau, bình tĩnh hỏi: “Thế nào rồi?”
Người cảnh sát nén giận: “Anh qua đây chúng ta nói chuyện.”
Hai người bèn đi tới trước cửa sổ nói chuyện một lúc. Giọng của họ rất nhỏ, thế nên Tố Diệp không thể nghe được rốt cuộc họ đang nói gì. Cô chỉ biết nhìn trái nhìn phải, quan sát kỹ từng góc trong căn nhà cũ.
Đám người làm đang xếp làm hai hàng chỉnh tề. Một hàng là những người làm được thuê thường niên, nhận lương của nhà họ Diệp. Một hàng là những người được thuê ở ngoài về dùng tạm thời. Số lượng này không nhiều lắm, chỉ có năm người, ai nấy cũng thể hiện nét mặt sự việc không hề liên quan tới mình. Còn phía đám người làm thường niên, ai ai cũng căng thẳng, dáng vẻ sợ sệt lo lắng.
Qua mấy ngày nay tìm hiểu tài liệu, Tố Diệp cũng đã hoàn toàn nhận ra mỗi một người làm trong nhà này, cả về tuổi tác của họ, công việc đảm nhận, gia cảnh cơ bản cùng với tính cách, tác phong làm việc.
Nhân lúc Niên Bách Ngạn đang nói chuyện với cảnh sát, Tố Diệp đứng dậy, đi về phía đám người làm. Diệp Ngọc thấy cô làm vậy, thấp giọng quát nạt: “Em định làm gì vậy?”
“Thi triển yêu thuật, gọi ác quỷ tới, để họ giải quyết lão yêu bà kia trước rồi tới đồ ma nữ như chị sau!” Tố Diệp uể oải đáp lại một câu.
“Mày! Cái con này…” Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt cô, định mắng chửi gì đó nhưng có lẽ xung quanh có nhiều người ngoài, bà ta đành hậm hực nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Diệp Ngọc cũng tức giận, mặt mũi xám ngoét.
Niên Bách Ngạn cũng nghe thấy câu ấy, chớp thời cơ liếc mắt nhìn Tố Diệp, thần sắc vừa khó xử vừa buồn cười.
Đám người làm lần lượt chào hỏi Tố Diệp. Cái danh hiệu “cô hai” này khiến tai cô chua xót. Cô đi từ đầu hàng cho tới cuối hàng, rồi lại vòng từ cuối hàng trở lại đầu hàng, không nói một câu, chỉ lần lượt quan sát từng người, cuối cùng cô dừng lại trước mặt người quản gia.
“Cô hai!” Người quản gia cung kính gọi một tiếng.
Tố Diệp dửng dưng, trầm ngâm giây lát, rồi ngước mắt lên nhìn ông ta, khẽ hỏi: “Ai là người đầu tiên rêu rao tin nhà họ Diệp có ma?”
Trên đường tới nhà họ Diệp cô đã gọi điện lại cho Niên Bách Ngạn nên đã nắm được đại khái sự tình. Chiều nay, Diệp Hạc Thành đang uống trà thì bỗng bất tỉnh nhân sự. Cũng may lúc đó trong nhà có người nên đã nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Bước đầu phán đoán ông ta bị trúng độc, nguyên nhân giống hệt với lần Nguyễn Tuyết Mạn nhập viện. Nhưng đám người dưới lại lần lượt rỉ tai nhau nói nhà này gặp chuyện hết lần này tới lần khác đều bắt nguồn từ nữ quỷ áo đỏ đó. Cô ta tới đây báo thù, chỉ vì nhà họ đã làm chuyện thất đức.
Thật ra tin đồn thất thiệt này ngay sau khi Nguyễn Tuyết Mạn vào viện đã được thêm mắm thêm muối, đồn đại sôi nổi. Chỉ có điều lần này vì có thêm một người nữa trúng độc, nên lại càng khiến mọi người hoang mang. Hơn nữa, đến cả mấy người chủ trong gia đình cũng nói từng nhìn thấy ma quỷ, trong đó có Nguyễn Tuyết Mạn là hoàn toàn tin tưởng chuyện này.
Tố Diệp chẳng bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ thần thánh. Cô cũng hiểu rõ mục đích Niên Bách Ngạn gọi cô tới đây. Một là có thể chứng minh lần trước cô chỉ bị vu vạ, hai là xem xem có thể điều tra ra chút manh mối nào không.
Thật ra cô chẳng quan tâm ma quỷ báo thù gì đó, nhà họ có bị làm sao cũng liên quan gì tới cô? Cô còn mong trên đời này có ma quỷ thật để giúp cô hả lòng hả dạ nữa. Nhưng có một câu nói của Niên Bách Ngạn đã nhắm trúng nội tâm của cô. Đó chính là Diệp Hạc Phong nói đã nhìn thấy mẹ cô. Chuyện này ít nhiều cũng khiến cô nghi ngờ, rất muốn xem rốt cuộc sự thật là thế nào.
Quản gia thấy Tố Diệp hỏi như vậy, hơi do dự một lát mới đáp: “Chính bà cả nói nhà họ Diệp có ma. Bà cả nói đã gặp ma trong vườn hoa.”
“Tôi không hỏi chủ nhân, tôi hỏi người làm.” Tố Diệp rất nhã nhặn, nhìn chằm chằm người quản gia không rời mắt: “Giữa người làm cũng đã đồn đại chuyện ma quỷ này rất nhiệt tình, nói rằng nó có mắt có mũi, không thể nào là nghe người khác nói rồi kể lại như thật được, đúng không?”
“Có người thật ra cũng chỉ tam sao thất bản, nhưng mà…” Người quản gia úp úp mở mở.
“Cô hai! Nhà họ Diệp thật sự có ma, cô đừng nên can dự vào nữa.” Một người làm đứng bên cạnh quản gia chợt lên tiếng, có vẻ thần bí: “Đầu tiên là bà cả, sau đó tới ông hai. Thật sự không biết người tiếp theo sẽ là ai. Thế nên cô hai, cô tuyệt đối đừng chọc vào lũ ma quỷ đó.”
Tố Diệp chuyển ánh mắt sang người này, nhanh chóng tìm lại những thông tin về anh ta trong đầu óc.
Người này tên là Giả Khánh Sinh, năm nay hai mươi sáu tuổi, trình độ văn hóa cấp ba, đã làm ở nhà họ Diệp nhiều năm rồi, chưa kết hôn. Hai năm trước anh ta vốn định xin nghỉ việc, sau đó không biết vì nguyên nhân gì lại tiếp tục ở lại đây làm việc tới tận bây giờ. Mọi người đều gọi anh ta là Tiểu Giả. Đánh giá đầu tiên của cô là anh ta khá nhút nhát, tuy nhỏ bé nhưng được cái nhanh nhẹn, chăm chỉ chịu khó, hòa nhã thân thiện với mọi người.
Lần trước khi cảnh sát thẩm vấn, chính anh ta nói đã nhìn thấy cô đi vào nhà bếp. Nhưng cô lại không có quá nhiều ấn tượng với anh ta. Hai ngày nay tìm hiểu tài liệu mới nhớ được tên của người này.
Cô nhìn người thanh niên trước mặt. Anh ta gầy gò, nhỏ thó, gương mặt toát lên vẻ dè dặt và sợ hãi, cũng không giống một người có tâm tư đen tối gì, thế là cô bèn nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại dám khẳng định nhà họ Diệp có ma thật?”
Còn chưa đợi Tiểu Giả trả lời, quản gia đã lên tiếng: “Chính cậu ta nói đã từng nhìn thấy ma, thế nên người làm trong nhà họ Diệp mới truyền tai nhau sôi nổi như vậy.”
Tố Diệp cảm thấy rất kỳ lạ, bèn nhìn Tiểu Giả: “Chính mắt anh nhìn thấy?”
Tiểu Giả cúi gằm, gật đầu.
Tố Diệp càng thấy khó tin, bèn truy hỏi rốt cuộc mọi chuyện là thế nào. Tiểu Giả run rẩy kể lại những gì anh ta nghe thấy, nhìn thấy. Thì ra có một tối tới phiên anh ta làm ca đêm, phải vào trong vườn kiểm tra xem đèn đuốc còn sáng hay không. Lúc kiểm tra xong, đi qua vườn hoa, ai ngờ gió lạnh bỗng nổi lên. Anh ta hắt xì hơi một cái, ngay lập tức nhìn thấy một cái bóng đỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Anh ta cố gắng lấy tay dụi mắt, lúc đó mới xác nhận là mình không nhìn nhầm. Cái bóng đó lướt về phía căn nhà cũ, cuối cùng dính lên một ô cửa sổ trên gác.
Tiểu Giả nhìn rất rõ ràng, căn phòng mà nữ quỷ đó đứng chính là phòng của Diệp Hạc Thành.
Lúc đó anh ta sợ chết khiếp, bỏ chạy thục mạng, còn bị vấp ngã.
Kể tới đây, Tiểu Giả liền vén tay áo lên, chỉ vào một vết thương ngoài da trên cánh tay mình: “Cô xem! Cả cánh tay cũng bị thương rồi.”
Tố Diệp đưa mắt nhìn, khi ánh mắt cô liếc qua đầu ngón tay anh ta, cô hơi sững sờ một chút.
“Trên đời này làm gì có ma quỷ, sau này chớ có lan truyền linh tinh nữa.” Tố Diệp hắng giọng, hờ hững nói một câu.
“Cô hai…” Tiểu Giả ủ dột mặt mày.
“Cả anh nữa. Lúc đó trời tối như thế, nhất định là anh nhìn nhầm thôi. Việc trúng độc chắc chắn là do người làm, chẳng có ma quỷ gì hết.” Tố Diệp thấp giọng trách mắng Tiểu Giả.
Khoảng năm rưỡi chiều, cảnh sát mới rời đi.
Vì Diệp Hạc Phong và mọi người đều đang ở bệnh viện, ở lại nhà toàn là đàn bà con gái, nên mọi việc từ trên xuống dưới trong nhà đều nghe theo sự sắp xếp của Niên Bách Ngạn. Anh lệnh cho đám người làm ai về làm việc người nấy, rồi dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối.
Tới lúc bày mâm, Niên Bách Ngạn mới nói với mấy người họ: “Chú hai đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Cảnh sát cũng muốn tránh việc báo chí khuếch đại vô tội vạ nên quyết định sẽ không niêm phong nhà họ Diệp lại. Ngoại trừ hiện trường nơi chú hai trúng độc tạm thời bị khóa ngoài, tất cả các khu vực khác mọi người có thể ra vào như bình thường. Con cũng đã dặn dò người dưới không được phép lai vãng qua phòng chú hai nữa, mọi người cũng tránh qua đó. Cảnh sát cũng đã chăng dây bảo vệ rồi.”
Diệp Ngọc gật đầu, Nguyễn Tuyết Mạn im lặng, chẳng biết đang nghĩ điều gì.
Tố Diệp ngồi đối diện với Niên Bách Ngạn, thấy anh bận rộn hết việc này tới việc kia cho nhà họ Diệp, trong lòng cảm thấy chẳng vui vẻ gì. Nhất là nhìn Diệp Ngọc cứ quấn chặt lấy anh, răm rắp nghe lời, cô lại càng bực bội. Cảm giác này giống như cô đang thật sự biến thành một kẻ thứ ba, giương mắt nhìn người đàn ông mình yêu lo lắng cho gia đình của vợ anh vậy.
Cô giờ đâu khác gì một người ngoài cuộc…
~Hết chương 315~
*Lảm nhảm: Chương sau sẽ có muộn một chút, tầm chiều tối hoặc tối
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]