Khu nhà họ Diệp nằm trong một nơi thanh nhã, nên mỗi khi đêm về lại vô cùng yên tĩnh. Khác với những căn nhà trong nội thành, dù đã cửa đóng then cài thì trong đêm dài đằng đẵng vẫn rạo rực đèn đường và những âm thanh ồn ã.
Tố Diệp dạo nhanh qua vườn hoa một vòng rồi quay về. Đúng như Diệp Ngọc nói, sâu trong vườn hoa, đêm xuống có rất nhiều sương. Giày của cô đã bị ướt nhẹp rồi. Lúc men theo từng bậc thang dài quay trở về phòng, cô vô tình bắt gặp một người đi tới, định hình lại mới nhận ra đó chính là Tiểu Giả hồi chiều đã miêu tả cho cô chuyện về nữ quỷ sinh động như thật. Anh ta cúi gằm, cầm theo một cây đèn pin trong tay, nhìn thấy Tố Diệp quả thực đã hết hồn một phen.
Sau khi biết chuyện cô ra vườn hoa, Tiểu Giả vô cùng kinh ngạc, vội vàng xua tay nói cô đừng đi nữa, nữ quỷ đó quả là kinh dị.
Tố Diệp ngẫm nghĩ gì đó giây lát. Tiểu Giả đang định rời đi thì cô gọi giật anh ta lại: “Anh nói nữ quỷ đó bò ngoài cửa sổ phòng nào?”
Tiểu Giả cầm đèn pin lên soi, rồi chỉ vào một trong những ô cửa kính, nói với Tố Diệp rằng chính là khung cửa đó. Ánh sáng của đèn pin bị ngọn đèn lớn trước cửa nhà phản chiếu ngược lại, trông tối đi rất nhiều. Nhưng căn phòng đó cũng không hề sáng đèn nên chiếc đèn pin ít nhiều cũng có tác dụng.
Tố Diệp nhìn lên theo ánh sáng của ngọn đèn. Khung cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341994/quyen-7-chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.