Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô nhìn xuống chân mình.
Tố Diệp liếc mắt, thấy gót chân ngưa ngứa, có lẽ là đã được bôi thuốc, còn hơi nhức. Nhưng từ mức độ băng bó và từ cảm nhận của cô, có lẽ không có gì đáng ngại.
Niên Bách Ngạn thở dài nặng nề, im lặng kéo cổ tay cô lại.
Tố Diệp nhìn thấy trên gương mặt anh hiện lên một sự áy náy.
“Nghe bác sỹ nói em đã hít phải thuốc mê. Đối phương lợi hại thật, em có phòng tránh kiểu gì vẫn không thoát được.” Tố Diệp nhớ lại những chuyện đã xảy ra, thổn thức: “Có lẽ đã theo cơn gió thổi vào phòng, em tưởng là ở trong nước.”
Niên Bách Ngạn đan tay vào tay cô, khẽ nói: “Tại anh sơ suất, lúc đầu anh không nên đồng ý với em mới phải.”
“Sự việc được làm sáng tỏ mới là điều quan trọng, em không trách anh.” Cô hơi siết mạnh tay anh, vết thương không còn quá đau nữa.
Niên Bách Ngạn nhận ra cô đang thử vết thương, anh nhíu mày: “Em ấy à! Đối phương chỉ cần lệch thêm mấy phân thôi là đứt luôn gân tay rồi.”
“Thế nếu tay em phế thật thì sao? Anh có bỏ em không?”
“Nói vớ vẩn, làm sao có thể?”
“Là tay em sao có thể bị phế hay anh sao có thể bỏ em?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Niên Bách Ngạn thật sự bái phục tinh thần lạc quan và cái miệng tía lia của cô. Cuối cùng anh cũng nở nụ cười khẽ, đáp một cách chắc chắn: “Tay em sẽ không bị phế, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341977/quyen-7-chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.